Phạm Ninh gật gật đầu:
- Mậu dịch có thể từ từ nói chuyện, nhưng lần này ta nhất định phải đàm phán hai vạn năm trăm công nhân, thái độ của đối phương như thế nào?
Trình Thanh khẽ cười nói:
- Xin sứ quân hoàn toàn yên tâm, kỳ thực về lao công ta không nên đàm phán với triều đình Nhật Bản, đi tìm các lệnh tỉnh để bàn bạc sẽ có hiệu quả tốt hơn.
- Vì sao?
- Các lệnh tỉnh muốn bạc! Bạc trắng Nhật Bản chủ yếu sản sinh ở núi và đường Đông Bắc, mặt khác đường Đông Hải, Nam Hải cần mua hàng hóa Đại Tống, trong tay không có bạc trắng thì làm thế nào? Bọn họ liền dùng lao công từ ruộng đất trong tay mình đổi lấy bạc trắng, hơn nữa có vàng trong tay mới có thể làm thỏa mãn nhu cầu đối với trà, đồ sứ, tơ lụa của bọn hắn.
Phạm Ninh cuối cùng cũng hiểu rõ rồi, hắn không thể xây dựng bến cảng ở quận Đông Thành tỉnh Nhiếp Tân. Nhưng hắn vẫn hy vọng xây dựng một bến cảng nhỏ ở Liêm Thương tỉnh Hạ Tổng, nhất định phải cân bằng hai thế lực lớn ở Nhật Bản.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Đằng Nguyên Sư Thực đích thân đến phủ quý khách nghênh đón Phạm Ninh, đi cùng với Phạm Ninh là Đằng Nguyên Sự Thực và Trình Thanh với mấy quan viên Nhật Bản, ngồi xe ngựa đi về hướng phủ tả tướng chính thức thương lượng, ở trước cửa phủ tả tướng, Phạm Ninh gặp nhiếp quan Đằng Nguyên Giáo Thông.
- Phạm sứ quân, chúng ta nhiều năm không gặp rồi! – Đằng Nguyên Giáo Thông vẻ mặt tươi cười tiến lên trước nghênh đón.
Phạm Ninh cười hành lễ nói:
- Chắc khoảng bảy tám năm rồi, sức khỏe của Quan bạch vẫn khỏe mạnh như trước kia.
- Đâu có, già rồi, Phạm sứ quân không thấy đầu ta tóc bạc hết rồi sao?
- Ở Đại Tống chúng tôi, gọi là càng già càng dẻo dai.
Trình Thanh nhanh chóng phiên dịch cho hai người, trên cơ bản đã đồng bộ, hai người cười to, Đằng Nguyên Giáo Thông lại giới thiệu với Phạm Ninh nội đại thần Đằng Nguyên Tín Trường, Đằng Nguyên Tín Trường là con trai thứ ba của Đằng Nguyên Giáo Thông, là nhân vật thứ ba của gia tộc Đằng Nguyên, đứng sau phụ thân Đằng Nguyên Giáo Thông và anh họ Đằng Nguyên Sư Thực, trước mắt cũng là đại thần thứ tư của triều đình Nhật Bản.
Ngoài ra còn có hai quan viên là Tế Xuyên Hộ Giang chủ quan mậu dịch và Trì Điền Thông chủ quản kiến thiết, hai người này không có quyền quyết định đàm phán, nhưng sau khi đàm phán xong, liên quan đến thúc đẩy tiến hành cụ thể thì do hai bọn họ phụ trách.
Phạm Ninh thấy nhân viên đàm phán của đối phương, liền biết đàm phán chính hôm nay vẫn là mua bán trên bến cảng, còn về lao công, đối phương không để trong lòng.
Đằng Nguyên Giáo Thông dẫn Phạm Ninh vào phòng quý khách của phủ tả tướng, bàn có đánh dấu vị trí, mọi người chiếu theo vào ngồi, Đằng Nguyên Giáo đương nhiên ngồi vị trí chính, Phạm Ninh ngồi vị trí đầu tiên bên trái, Trình Thanh hôm nay làm phiên dịch ngồi phía sau Phạm Ninh và Đằng Nguyên Giáo Thông, Phạm Ninh đối diện với Đằng Nguyên Sư Thực, phía dưới y là em họ Đằng Nguyên Tín Trường, sau đó là hai gã chủ quan.
Mà dưới Phạm Ninh là hai gã quan viên hắn dẫn theo đi cùng, một là Tạ Tuấn huyện thừa Lưu Cầu, một là Triệu Thành chủ bộ phủ Kinh Lược, ngoài ra còn có mười mấy tòng sự phụ trách chiêu mộ lao công, bọn họ và năm trăm binh lính đang ở trên thuyền, chưa lên bờ.
Mấy năm nay, quan phủ Côn Châu và nước Nhật Bản sống chung với nhau rất hòa hợp, đặc biệt ở khu vực nước Xuất Vũ, thành Tống rõ ràng là thuê, mỗi năm phải trả năm nghìn quan tiền, thuê chín mươi chín năm để trồng thức ăn và nuôi ngựa, Côn Châu tuân thủ nghiêm ngặt thỏa thuận hai bên, chưa từng cho người Tống di dân đến nước Xuất Vũ, điểm này giữ thể diện cho triều đình Nhật Bản, hai bên khá hài lòng.
Chính là vì nguyên nhân ăn ý này, mới có bầu không khí đàm phán hôm nay.
Đằng Nguyên Giáo Thông cười nói với Phạm Ninh:
- Nghe nói sứ quân chủ quản Tuyền Châu, sứ quân dự định lấy cảng Tuyền Châu làm cơ sở tiến hành mua bán với nước Nhật?
Phạm Ninh khẽ khom người nói:
- Thực ra là hai việc, thứ nhất là khai thông bến cảng mua bán thứ hai, tiếp theo mới là vấn đề mua bán cụ thể, không bằng giải quyết vấn đề lao động trước, sau đó nói về mua bán.
Lý do Phạm Ninh quyết định tìm chủ đạo thuê lao công Nhật Bản, chủ yếu chính là suy xét điều kiện của phủ Lưu Cầu khó khăn hơn Côn Châu, phủ Lưu Cầu quá nóng, chướng khí nhiều, độc trùng nhiều, tỷ lệ lao công chết nhất định sẽ tăng lên, nếu như để triều đình Nhật Bản đến đảm bảo, cho dù tương lai xảy ra chuyện, cũng là do triều đình Nhật Bản chịu thay tiếng xấu cho.
Tiếp theo, đây cũng là cho gia tộc Đằng Nguyên một ân tình, Đại Tống chiêu mộ lao công Nhật Bản rất phổ biến, tất cả người làm qua lao động sau khi trở về cuộc sống trở nên giàu có, khiến không ít người thèm muốn, phải biết rằng dân số Nhật Bản lúc này có hơn một nghìn vạn, lực lượng lao động vô cùng dồi dào, vừa hay có thể sử dụng như một nguồn lao động cho việc mở rộng ngoài biển của Đại Tống.
Đây cũng sẽ mang đến cho Nhật Bản một khoản thu nhập lớn, phù hợp với lợi ích của hai bên.
Đằng Nguyên Giáo Thông liếc mắt nhìn Đằng Nguyên Sư Thực, việc này y không có hứng thú, liền để Sư Thực làm.
Đằng Nguyên Sư Thực thẳng sống lưng lên một chút nói:
- Ta nghe Trình quân nói, quý phương muốn hai vạn năm nghìn thanh niên cường tráng và một nghìn nữ tử trẻ tuổi, theo dân số mà nói, vấn đề không lớn, nhưng nếu như việc này do triều đình Nhật Bản đến làm chủ đạo, cần ký tên hiệp định, làm rõ ràng một chút trách nhiệm của quý phương, ví dụ ăn ngủ, cường độ lao động, thương vong cứu trợ vv, ngoài ra triều đình Nhật Bản muốn một khoản tiền làm phí xử lý…
Đằng Nguyên Sư Thực còn chưa nói xong, Đằng Nguyên Tín Trường bên cạnh liền lạnh lùng cắt lời nói:
- Phạm sứ quân giao việc này cho triều đình Nhật Bản, là tôn trọng triều đình Nhật Bản, nếu không sứ quân hoàn toàn có thể liên hệ với đất nước địa phương, cơ bản không cần thông qua chúng ta, ta thấy tiền thì thôi không cần, dựa theo hiệp nghị trước kia của Côn Châu để ký tên là được rồi.
Đằng Nguyên Sư Thực quay đầu lại căm tức với Đằng Nguyên Tín Trường:
- Bây giờ huynh đang nói, đệ có ý kiến gì, chờ huynh nói xong đệ lại nói.
- Huynh kiêu ngạo không biết gì, đệ mới sửa chữa cho huynh, tại sao không nghe cách nghĩ của Phạm sứ quân? – Đằng Nguyên Tín Trường không khách khí phản bác.
Đằng Nguyên Giáo Thông có chút xấu hổ, giận dữ quát một tiếng:
- Tất cả im miệng cho ta.
Lúc này y mới nói với Phạm Ninh:
- Chuyện lao công đã không phải là lần đầu, chúng ta luôn phối hợp thật sự ăn ý, ta thấy cứ dựa theo quy củ trước kia làm đi.
Phạm Ninh gật đầu cười nói:
- Ta cũng có ý này, nhưng mọi nơi đều hy vọng chúng tôi đã chiêu mộ lao công, ta cũng thấy vẫn là do gia tộc Đằng Nguyên đề cử một chút, lao động ở đâu tốt hơn?
Ý của Phạm Ninh chính là ân tình này tặng cho gia tộc Đằng Nguyên, do gia tộc Đằng Nguyên chỉ định vài chỗ.
Đằng Nguyên Giáo Thông đã hiểu, y nói với Đằng Nguyên Tín Trường:
- Sư Thực phụ trách mua bán, chuyện lao công giao cho con, chiêu mộ lao công ở bốn địa phương Nhiếp Tân, Hà Nội, Hóa Tuyền và Bá Ma, không cần đi địa phương quá xa.