Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 814 - Chương 811

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 811
 

- Phụ thân, con hiểu rồi.

Sắc mặt Đằng Nguyên Sự Thực hơi khó coi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đằng Nguyên Tín Trường, hai người bọn họ vì tranh giành quyền thừa kế nhiếp quan, đã công khai mâu thuẫn.

Phạm Ninh thấy rất rõ, trong lòng hắn thầm than, hắn luôn không hiểu Đằng Nguyên Thị sao lại suy yếu nhanh như vậy, sau khi Đằng Nguyên Lại Thông mất hai mươi năm, thời đại của gia tộc Đằng Thị đã kết thúc, bây giờ hắn biết nguyên nhân rồi, tiêu hao trong gia tộc là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.

Rắn chết vẫn còn nọc, một gia tộc lớn nếu như không có hao tổn bên trong, cho dù suy yếu cũng sẽ không hết sạch tận đáy, chỉ suy yếu dần dần xuống.

Nhưng nếu mà trong gia tộc có hao tổn, vậy thì gia nghiệp có lớn đến đâu cũng sẽ bị tiêu vong trong thời gian ngắn.

Nói cho cùng, lịch sử Nhật Bản không có gì ngoài lịch sử của gia đình thế phiệt, hiệp thiên tử lấy chư hầu, bây giờ là gia tộc Đằng Nguyên Thị của quan tây thông qua liên hôn khống chế thiên hoàng, canh giữ cửa đông lấy giai tầng võ sĩ của gia tộc Nguyên Thị và gia tộc Bắc Điều chiếm cứ thượng phong, thiên hoàng bị chuyển đến Liêm Thương, thời đại Mạc phủ Liêm Thương - gia tộc võ sĩ khống chế thiên hoàng bắt đầu.

Mà thời chiến quốc Nhật Bản cũng là chiến tranh giữa các gia tộc thế phiệt, bây giờ Phạm Ninh hoàn toàn hiểu vì sao Đằng Nguyên Thị đặt lợi ích gia tộc là quan trọng tối cao, Nhật Bản cơ bản không có triều đình gì cả.

Nghĩ đến đây, Phạm Ninh chậm rãi nói:

- Ta không phản đối đặt cảng mua bán mới ở quận Đông Thành nước Nhiếp Tân, nhưng để thuận tiện nhu cầu mua sắm vật chất của Côn Châu, giảm bớt vật tư tiếp tế của triều đình, ta vẫn muốn thiếp lập một bến càng nhỏ ở Liêm Thương, chuyên tiến hành mua bán với Côn Châu, phương án này nhiếp chính quan bạch và tả đại thần có thể chấp nhận không?

Đằng Nguyên Giáo Thông lập tức hiểu ra, Phạm Ninh vẫn định đặt cược hai bên, không muốn đem thẻ đánh bạc cược hết lên gia tộc Đằng Nguyên, khiến y cảm thấy bất lực, lúc sau y hỏi:

- Phạm sứ quân có thể khẳng định tương lai mua bán là tiến hành giữa Tuyền Châu và quận Tân Thành, mà không phải là tiến hành giữa Côn Châu và quận Tân Thành sao?

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Đương nhiên là cảng Tuyền Châu, hơn nữa chủ yếu lấy quan phương mua bán làm chủ, nước Nhật Bản có thể thiếp lập một chỗ ở cảng Tuyền Châu, nước Nhật Bản có cần hàng hóa, có thể thông qua chỗ đại diện đến liên hệ với kinh lược phủ ngoài biển, chỉ cần không trái với pháp luật Đại Tống, chúng tôi sẽ cố gắng để đáp ứng.

Đằng Nguyên Giáo Tông quá vui mừng, nếu như là quan phương đối quan phương, vậy tài nguyên của gia tộc Đằng Nguyên sẽ nhận được sự đảm bảo lớn nhất, điều này quả thật rất tốt.

- Ta hoàn toàn đồng ý, quý quốc cũng có thể thiết lập nơi đại biểu như thế ở Bình An kinh, chúng tôi cũng sẽ cố gắng để đáp ứng quý quốc.

Lúc này Đằng Nguyên Sư Thực lại cẩn thận nói:

- Chúng tôi có ba yêu cầu nho nhỏ, quý quốc có thể đồng ý không?

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Tả đại thần mời nói.

- Yêu cầu thứ nhất, là Nhật Bản có nhu cầu rất lớn đối với tiền đồng của Đại Tống, trước kia là mua bán dân gian, chất lượng của tiền đồng tốt xấu lẫn lộn, nếu như trở thành mua bán quan phương, hi vọng có thể cung cấp nhiều tiền đồng chất lượng tốt.

Mua bán tiền đồng của Nhật Bản và Đại Tống từ xưa tới nay, triều đình Đại Tống cũng không cấm, dùng tiền đồng đổi lấy vàng cát của nước Nhật Bản, đương nhiên là dễ mua bán.

Phạm Ninh gật đầu nói:

- Tiền đồng có thể chuyển đến Nhật Bản, thậm chí chúng tôi có thể đúc tiền cho một mình Nhật Bản, nhưng nhất định dùng duy nhất cát vàng thanh toán mua bán, điểm này không thể hàm hồ.

- Điều này hoàn toàn có thể đồng ý.

Đằng Nguyên Sư Thực lại đề xuất yêu cầu thứ hai:

- Hi vọng có thể xuất khẩu gang cho Nhật Bản.

Nước Nhật Bản không có mỏ quặng, cho nên thiếu gang luôn là họa lớn trong đầu Nhật Bản, đến triều Minh, lượng lớn đồ sắt được nhập lậu sang Nhật Bản đổi lấy bạc, mới dần dần giải trừ mối lo thiếu đồ sắt của Nhật Bản.

Điều kiện này Phạm Ninh lại từ chối:

- Gang là vật liệu chiến lược, Đại Tống có quân địch mạnh ở phía bắc, cho nên gang luôn bị cấm xuất khẩu, đối với bất kỳ quốc gia nào cũng không ngoại lệ, đây là pháp lệnh của Đại Tống cấm rõ ràng, ta cũng lực bất tòng tâm, trừ phi triều đình có thể sửa pháp luật, cho phép vận chuyển gang đến Nhật Bản, nếu không ta cũng không có cách nào đáp ứng điều kiện này.

Phạm Ninh không lo lắng Nhật Bản chuyển gang cho nước Liêu, hắn lo lắng là sau khi Nhật Bản có được gang, võ lực tăng lên, sẽ uy hiếp an toàn của Côn Châu, nói đùa chắc, cho dù triều đình cho phép bán gang cho Nhật Bản, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý.

Câu trả lời của Phạm Ninh nằm trong dự liệu của Đằng Nguyên Sư Thực, trong lòng hiểu rõ đối phương sẽ không đồng ý, chỉ là trong lòng mong gặp may mắn mới đề ra, trong lòng y thở dài, lại nói:

- Hi vọng yêu cầu thứ ba sứ quân có thể đồng ý.

Phạm Ninh khẽ mỉm cười:

- Ta vừa nói rồi, chỉ cần không trái với luật pháp của Đại Tống, ta nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu hợp lý của các ngươi.

- Yêu cầu thứ ba có lẽ là đều có lợi với mọi người, có thể mời Đại Tống phái quan nhân có kinh nghiệm phong phú giúp chúng tôi thăm dò mỏ bạc, ngoài ra có thể truyền thụ phương pháp tinh chế bạc cho Nhật Bản được không? Chúng tôi luyện bạc quá thô, quá là lãng phí.

Yêu cầu này không tồi, có lợi cho việc khai thác tối đa trữ lượng bạc của Nhật Bản, Phạm Ninh biết núi bạc Thạch Kiến nổi tiếng nhất của Nhật Bản đã được khai thác, nhưng mạch khoáng thật sự lại chưa phát hiện được, phải đến triều Minh mới phát triển, còn có núi vàng Tá Độ, núi vàng Phú Sĩ, núi vàng Giáp Phỉ, những mỏ vàng mỏ bạc nên được khai quật sớm hơn, có lợi cho sự cải thiện tài chính cho Đại Tống.

Phải biết rằng triều đình áp đặt điều kiện cho hắn mỗi năm phải thu được một nghìn vạn lượng bạc, nếu không tận dụng hết mỏ vàng mỏ đồng của Nhật Bản, làm sao hoàn thành được nhiệm vụ của triều đình.

Phạm Ninh nghĩ đến đây, liền vui vẻ nói:

- Yêu cầu này hoàn toàn có lợi đôi bên, ta có thể đồng ý, Côn Châu có một đội ngũ chuyên môn tìm mỏ vàng bạc, cách luyện bạc cũng có thể sắp xếp bọn họ đến quý quốc khai thác, ngoài ra, phương pháp luyện bạc có thể truyền thụ cho Nhật Bản không hề giữ lại, nhưng có một điều kiện, ta hi vọng nước Nhật Bản cũng bán một hòn đảo phía nam cho Đại Tống, để đội thuyền trung chuyển tiếp tế.

Nhật Bản trước mắt không coi trọng hòn đảo này, hơn nữa phần đảo phía bắc Tá Độ đã bán cho triều Tống làm trung chuyển tiếp viện, phía nam bán một hai hòn đảo cũng không có gì là không thể.

Đằng Nguyên Giáo Thông liền nói:

- Chỉ cần diện tích không quá lớn, thấp hơn phạm vi mười dặm, vậy có thể bán ra.

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Ở bán đảo Y Đậu ngoài biển có một hòn đảo nhỏ, phạm vi cũng năm dặm, vừa hay thích hợp làm trung chuyển cho đội thuyền của Côn Châu, ngoài ra còn một hòn đảo Tây Hải Đạo ngoài bờ biển phía nam của nước Đại Ngung, người địa phương gọi là đảo Chủng Tử, phạm vi khoảng mười dặm, vô cùng thích hợp làm trung chuyển tiếp viện cho thuyền buôn của Đại Tống, hai hòn đảo này hi vọng có thể bán cho Đại Tống.

Bình Luận (0)
Comment