Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 815 - Chương 812

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 812
 

Đằng Nguyên Giáo Thông và Đằng Nguyên Sư Thực nhỏ giọng thảo luận một chút, Đằng Nguyên Giáo Thông nói:

- Hai hòn đảo này thuộc nước Y Đậu và nước Đại Ngung, nếu như bọn họ đồng ý bán, vậy triều đình Nhật Bản không phản đối.

Trong lòng Phạm Ninh vui mừng, có hai hòn đảo này, thủy quân Đại Tống ở phía nam của nước Nhật Bản có nơi đóng quân rồi.

**** **

Trải qua ba ngày đàm phán, một thỏa thuận mua bán quan phương giữa nước Đại Tống và Nhật Bản cuối cùng đã thành công, hai bên đã đồng ý mở một cảng giao dịch mua bán thứ hai, kết nối cảng Tuyền Châu, thực thi mua bán quan phương, Phạm Ninh đã thăng cấp cho Trình Thanh lên chính bát phẩm làm kinh lược phủ tham sự, làm đại diện mậu dịch cho kinh lược phủ ngoài biển đóng tại Nhật Bản, còn Đằng Nguyên Giáo Thông lại bổ nhiệm Đằng Nguyên Trường Thịnh làm đại diện mậu dịch nước Nhật Bản đóng tại Tuyền Châu.

Đồng thời, quan viên Đại Tống dùng thời gian ba ngày chiêu mộ hai vạn năm nghìn lao công Nhật Bản và hai nghìn thiếu nữ Nhật Bản ngồi ba trăm chiếc thuyền đến phủ Lưu Cầu, mở đầu cho sự phát triển quy mô lớn của phủ Lưu Cầu.

Vì điều kiện ở phủ Lưu Cầu tương đối gian khổ, kinh lược phủ ngoài biển đã nâng cao đãi ngộ với lao công, điều kiện chỗ ăn ở và quần áo không thay đổi, chủ yếu là tiền lương hàng tháng tăng từ một lượng bạc của Côn Châu lên một lượng rưỡi, còn tiền lương hàng tháng của hai nghìn thiếu nữ tăng lên tám trăm văn tiền, bọn họ chủ yếu là nấu ăn, giặt quần áo, may vá và công việc hậu cần.

Đương nhiên, quan viên của kinh lược phủ đều biết, đây là bản sao kinh nghiệm của Côn Châu, những thiếu nữ Nhật Bản này sau cùng sẽ gả cho binh lính đóng quân trên đảo Lưu Cầu và dân chúng địa phương, cuối cùng giữ lại trở thành cư dân Đại Tống ngoài biển, đây cũng là một biện pháp để khuyến khích cổ vũ binh lính ở nhà.

Thực ra điều này sớm đã không phải là bí mật nữa, chín năm trước một nhóm đầu tiên năm trăm thiếu nữ Nhật Bản của Côn Châu đều từng về nhà thăm người thân, mang về cho người nhà không ít tiền bạc vải vóc, bọn họ sớm đã kết hôn trở thành phụ nữ, đăng ký hộ tịch ở quan phủ, trở thành người Đại Tống khiến người dân Nhật Bản vô cùng ngưỡng mộ, sau đó nhóm thứ hai và nhóm thứ ba tổng cộng ba nghìn thiếu nữ Nhật Bản cũng ngụ lại Côn Châu, bọn họ không chỉ gả cho binh lính đóng quân, còn gả cho dân chúng địa phương bình thường.

Đây cũng trở thành một cách tốt nhất để nhiều thiếu nữ Nhật Bản ở vùng sâu vùng xa thoát khỏi cuộc sống nghèo đói, cho nên trong một ngày đã thu thập đủ hai nghìn thiếu nữ rồi.

Hơn nửa tháng đi bằng đường biển, ba trăm chiếc thuyền đã đến huyện Lưu Cầu.

Phạm Ninh đi Côn Châu và Nhật Bản một tháng rưỡi, quan viên của huyện Lưu Cầu cũng làm tốt công việc chuẩn bị nghênh đón lao công, ba nghìn lều lớn và vật liệu khác từ Tuyền Châu đã đưa đến huyện Lưu Cầu trước, phủ Lưu Cầu đã thiết lập hai quân doanh ở thành nam và mỏ bạc Lý Ngư, hai nghìn năm trăm lao công chủ yếu tham gia khai thác, đốn củi và làm đường, còn bách tính trong thành thì lại phụ trách trồng lương thực.

Đầu tiên bọn họ phải dùng thời gian một năm hồi sinh hoàn toàn huyện Lưu Cầu, làm nó trở thành một nơi có thể tự tạo máu, một huyện lớn đầy kinh tế sức sống, sau đó lấy Lưu Cầu làm cơ sở, bắt đầu mở rộng phía trung bộ và phía nam, tranh thủ thời gian năm năm xây dựng phủ Lưu Cầu trở thành Côn Châu thứ hai.

Cảng Lưu Cầu rất bận rộn, mấy trăm binh lính từ Côn Châu qua, tổ chức ba nghìn lao công thành thục, kinh nghiệm của bọn họ phong phú, có thể tổ chức quản lý lao công hiệu quả, đây cũng là Phạm Ninh suy xét thấy binh lính ở phủ Lưu Cầu kinh nghiệm không đủ, thời gian ngắn sẽ phát sinh một vài mâu thuẫn không cần thiết, cho nên hắn liền điều năm trăm binh lính kỳ cựu đến phủ Lưu Cầu, chuyên môn phụ trách quản lý lao công.

Lao công đã tới được đích đến, nghỉ ngơi ba ngày, một là để lao công mệt mỏi khi ngồi thuyền có thể khôi phục lại, tiếp theo là thích ứng với hoàn cảnh, tiếp theo nữa để lao công quen thuộc lẫn nhau, giúp đỡ chăm sóc nhau trong công việc, điểm này rất quan trọng, ở phủ Lưu Cầu côn trùng độc phát sinh, nếu như không giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau, bọn họ sẽ rất khó khăn, đạo lí rất đơn giản, một người đánh chết một con rắn không dễ dàng, nhưng một đám người xử lý một con rắn lại thật sự dễ dàng.

Sau khi lao công tập trung, phân chia đại doanh, phân phát quần áo giày tất, đám binh lính dẫn bọn họ đi hai đại doanh.

Bây giờ Phạm Ninh càng quan tâm tình hình quét sạch kẻ thù, hắn vừa vào thị trấn, đô chỉ huy sứ Chu Mật quay trở lại, báo cáo với Phạm Ninh tình hình thổ phỉ một tháng rưỡi này.

- Chúng ta loại bỏ hang ổ của hai bộ lạc tương đối dễ dàng, dùng thời gian mười ngày, hang ổ này bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng nửa đường trở về huyện Lưu Cầu, chúng ta bị thổ dân bản địa phục kích, thương vong mười mấy huynh đệ.

- Hay là còn có hang ổ thứ tư? – Phạm Ninh hỏi nói.

- Cũng không phải, bởi vì hai hang ổ này còn có mười mấy đội đi săn ở bên ngoài, tránh được sự tập kích của chúng ta, có lẽ bọn họ có hơn bốn trăm người, rất hận thù chúng ta, chia thành tốp nhỏ, ở trong rừng tấn công chúng ta, sau hơn một tháng, chúng ta đã vây quét những thổ dân lẻ tẻ này.

- Hiệu quả tiêu diệt thế nào?

- Mới đầu không thuận lợi lắm, bọn họ quen thuộc địa hình, thân thể linh hoạt, đi như bay, khiến chúng ta gặp rắc rối lớn, sau khi thổ dân Ngư Phiên gia nhập với chúng ta, chúng ta dần dần nắm bắt được quy luật hành động của những thổ dân, bắt đầu có hiệu quả, đánh chết lượng lớn thổ dân, cho tới bây giờ, kẻ thù còn lại không đến năm mươi người.

Phạm Ninh khoanh tay đi hai bước, lại hỏi:

- Tại sao thổ dân Ngư Phiên lại giúp chúng ta?

- Hồi bẩm sứ quân, một mặt là chúng tôi thuận theo mệnh lệnh của sứ quân, không làm hại bọn họ, bọn họ cảm thấy thiện ý của quân Tống, mặt khác cũng là có sự thù hận sâuu sắc giữa bọn họ, cho nên đồng ý gia nhập với chúng ta, hơn nữa hai tù trưởng của Ngư Phiên cũng đến rồi, muốn bái kiến sứ quân.

Phạm Ninh gật đầu vui vẻ nói:

- Bọn họ đang ở đâu?

- Đã đợi ở trong thị trấn.

**** **

Rất nhanh, Phạm Ninh đã thấy hai gã tù trưởng ở huyện nha, nhìn tướng mạo với màu da của bọn họ cũng không khác nhiều so với người bản địa Tuyền Châu, hoàn toàn khác với người da đen nhỏ đã bị tiêu diệt, đây cũng là kết quả thời gian dài bọn họ kết hôn với ngư dân Tuyền Châu và Phúc Châu, thậm chí có không ít thổ dân là ngư dân đời sau của trăm năm trước từ ven biển di cư đến đảo Lưu Cầu.

Ngư Phiên là tên quân Tống đặt cho bọn họ, ý nghĩa chính là đánh cá để kiếm sống, còn ngư dân Tuyền Châu gọi bọn họ là Cao Sơn Phiên và Đông Phiên, người Đông Phiên trên thực tế là một chi thứ của người Khách Gia, vốn dĩ sinh sống ở khu vực đồng bằng phía tay đảo Lưu Cầu, hơn hai trăm năm trước, thổ dân từ Lã Tống đến không ngừng tăng, cướp đi lãnh địa của bọn họ, bọn họ đành chạy trốn đến phía nam, lấy đánh bắt để sống.

Bình Luận (0)
Comment