Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 816 - Chương 813

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 813
 

Hai gã đại tù trưởng là anh em cùng cha khác mẹ, một người tên là A Lãng, một người tên là Đả Sinh, tuổi tác đều khoảng bốn mươi tuổi, tổ phụ của bọn họ là ngư dân Tuyền Châu, mặc một bộ ma y màu xanh, không có gì khác biệt với ngư dân ven biển, cũng có thể nói lưu loát tiếng thổ dân Tuyền Châu, cũng chính là ngôn ngữ của người Khách Gia.

Chu Mật giới thiệu Phạm Ninh vớ hai gã tù trưởng, hai người tiến lên trước quỳ xuống, kích động nói cái gì đó, Chu Mật phiên dịch cho Phạm Ninh nói:

- Bọn họ nói, sứ quân dẫn thiên quân đến tiêu diệt quỷ da đen nhỏ chiếm cứ Lưu Cầu, cứu vớt người Đông Phiên, người Đông Phiên nguyện ý trung thành với hoàng đế Đại Tống, trở thành con dân Đại Tống.

Phạm Ninh vui vẻ gật đầu, liền vội vàng dìu bọn họ đứng lên, mời hai người vào phòng khách ngồi.

Phạm Ninh hỏi chi tiết về cuộc sống và thói quen của người Đông Phiên, người Đông Phiên lúc đầu có hơn mấy nghìn người, vì người da đen nhỏ liên tục cướp giật đánh chết, hơn trăm năm nay, dân số đã giảm đi nhiều, bây giờ chỉ còn hơn ba nghìn người, chủ yếu phân bố ở vùng ven biển phía nam, tuy rằng không làm ruộng, lấy đánh cá để kiếm sống, nhưng con gái lại biết dệt vải, bất luận nam nữ người Đông Phiên đều mặc vải dệt.

Ngoài ra, bọn họ sẽ thường xuyên đi Tuyền Châu và Phúc Châu, dùng đồ biển để đổi lấy lương thực và vật dùng hằng ngày, giao tiếp nhiều hơn, nhiều phong tục nghi lễ của bọn họ trên cơ bản là giống với ven biển, ngôn ngữ cũng tương đồng, cho nên người Đông Phiên dễ hòa nhập vào phủ Lưu Cầu hơn nhiều so với người Côn Châu năm đó.

So với người Đông Phiên, Phạm Ninh lại càng quan tâm người Cao Sơn hơn, A Lãng cười nói:

- Người Cao Sơn có khoảng năm sáu nghìn người, đánh cá để kiếm sống, người rất thuần phác, chúng ta nghìn năm nay đều bình an vô sự, bọn họ cũng bị những con quỷ da đen ép buộc, không dám xuống núi, đôi khi xuống núi đổi muối với chúng ta, bây giờ quân Tống tiêu diệt người da đen, chỉ cần đối xử tốt với người Cao Sơn, bọn họ sớm muộn cũng sẽ khuất phục Đại Tống.

- Vì sao nói như thế? – Phạm Ninh quan tâm hỏi han.

- Thực ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, cuộc sống của người Cao Sơn cũng cực khổ, có con mồi là có thể ăn no, không có con mồi thì phải chịu đói, con trai sống đến ba bốn mươi tuổi thì chết, trẻ con có thể sống sót không dễ dàng, ta đề nghị quan phủ thành lập ở ngoài thành một vài cái chợ, bán các loại muối, lương thực, đồ dùng hằng ngày, có cơ hội ta sẽ nói với bọn họ, bọn họ sẽ lấy con mồi trao đổi, thời gian lâu dần dần sẽ tin tưởng, bọn họ cũng hi vọng cuộc sống mỗi ngày sẽ tốt hơn một chút, khuất phục Đại Tống vẫn cần có thời gian.

Phạm Ninh nghe Chu Mật phiên dịch xong, vui vẻ nói với hai thủ lĩnh:

- Sang năm quan phủ sẽ xây dựng huyện Lưu Trung và huyện Lưu Nam cùng một lúc, đến lúc đó các người sẽ được phân đất và lương thực giống với bách tính Đại Tống, cũng được hưởng ưu đãi miễn thuế, ta sẽ sắp xếp nhân viên xuống phía nam, mở trường học và chỗ khám bệnh ở nơi các ngươi ở, dạy đám trẻ con đọc sách nhận mặt chữ, xem bệnh cho người bản địa, sẽ đưa lương thực vải vóc và vật dụng cuộc sống hàng ngày cho các ngươi, ta cũng tin rằng cuộc sống của các ngươi càng ngày càng tốt lên.

Hai gã tù trưởng cảm ơn cáo từ rời đi, bọn họ là ngồi thuyền đánh cá theo đường biển đến, Phạm Ninh tiễn họ thẳng ra bờ biển, nhìn con thuyền đi xa.

Lúc này, tri huyện Trương Doanh cười nói:

- Sứ quân muốn lên kế hoạch trước?

Phạm Ninh gật đầu:

- Vốn dĩ ta suy nghĩ năm sau thành lập huyện Lưu Trung, năm sau nữa thành lập huyện Lưu Nam, bây giờ xem ra hai thị trấn có thể cùng xây dựng vào năm sau, rất nhiều việc có thể bắt tay vào làm trước.

**** **

Ba ngày sau, mỏ bạc đã yên lắng và khu rừng lại bắt đầu náo nhiệt, hai vạn năm nghìn lao công Nhật Bản bắt đầu công việc ba năm của bọn họ, sửa mỏ, sửa đường, chặt cây, toàn bộ phạm vi ba mươi dặm của huyện Lưu Cầu đều trở thành một công trường lớn náo nhiệt.

Quân Tống từ Côn Châu mang đến lượng lớn bột hùng hoàng, dùng nó tạo thành túi hùng hoàng đeo trên người, có thể phòng ngừa rắn độc và côn trùng tập kích.

Dân chúng của huyện Lưu Cầu cũng bắt đầu cày ruộng trồng rau, toàn bộ thị trấn trở nên sôi động.

Năm ngày sau, quân đội bao vây tiêu diệt một chi hơn năm mươi người tộc mọi cuối cùng, đến đây, chi này đến từ phía bắc Lã Tống, thổ dân hung ác chiếm vùng đồng bằng phía tây của đảo Lưu Cầu hơn hai trăm năm cuối cùng đã bị tiêu diệt.

Phạm Ninh dẫn đầu hai nghìn thủy quân trở về Tuyền Châu bằng đường thủy, làm tri phủ Lưu Cầu, hắn phải bắt đầu lên kế hoạch xây dựng huyện Lưu Nam và huyện Lưu Trung, ngoài ra hắn còn phải quay về triều đình báo cáo ký hiệp nghị mua bán với nước Nhật Bản, dù sao đây cũng là hiệp nghị giữa đất nước với đất nước, nhất định do triều đình phê chuẩn sau đó mới chính thức có hiệu lực.

**** **

Nhà mới của Phạm Ninh còn đang trong tình trạng tu sửa, các phác thảo đã được đưa ra, chi tiết tạm thời còn chưa nhìn ra, Lâm Tuấn Sinh bảo đảm với hắn, sau một tháng sẽ chính thức giao cho sử dụng.

Lúc này, Lý Đại Thọ và Tô Lượng đã nhậm chức, một người ra đảm nhận thị bạc sử Tuyền Châu, một người đảm nhận tri phủ Tuyền Châu, Phạm Ninh chỉ thấy Lý Đại Thọ, chưa nhìn thấy Tô Lượng, Tô Lượng đã đến huyện đi thị sát.

Giữa trưa, trong một quán rượu gần kinh lược phủ, Phạm Ninh rót cho Lý Đại Thọ một chén rượu đầy nói:

- Thị Bạc Ty Tuyền Châu dù sao mới thành lập, các phương diện kinh nghiệm không đủ, huynh kiến nghị đệ đi Thị Bạc Ty Tuyền Châu một chuyến, học tập bọn họ quản lý thế nào.

Lý Đại Thọ uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt buồn bực nói:

- Vấn đề không phải ở đây, mà là kinh lược phủ ngoài biển của huynh, huynh ở kinh lược phủ thiết lập sở buôn bán, đây không phải trùng với Thị Bạc Ty sao?

Phạm Ninh không kìm nổi bật cười, thì ra tâm bệnh của Lý Đại Thọ là ở đây, hắn cười giải thích:

- Kinh lược phủ quả thực đề cập buôn bán, nhưng chỉ quản buôn bán quan phương, không quản buôn bán dân gian, buôn bán dân gian vẫn là Thị Bạc Ty quản lý, hai bên không hề xung đột.

- Vẫn sẽ có vấn đề, buôn bán quan phương là miễn thuế, nhưng buôn bán dân gian lại phải chịu thuế năm xu, ví dụ giống như là hương liệu Nam Dương, cuối cùng mua bán quan phương lại rẻ hơn, như thế này không phải huynh tranh lợi với dân sao?

- Chờ chút! Cách nghĩ này của đệ không đúng, hương liệu luôn là do quan phủ chuyên bán, cho dù hương liệu dân gian vận chuyển đến cũng nhất định bán cho Cục Hương Dược, quan phủ đánh thuế hương liệu cũng chỉ là đánh thuế thành phẩm của nó, giống như các loại son, túi thơm, nếu như đệ buôn lậu hương liệu, vậy không phải vấn đề thu thuế, đó là giết người đấy.

- Đệ nói không phải hương liệu, là hàng hóa khác, như dược liệu, châu báu, hàng len, bông thô linh tinh, bọn họ bị thu thuế, quan thương lại được miễn thuế, đây là sự thực mà.

Phạm Ninh lắc đầu:

- Đệ không hiểu hàm nghĩa thực sự của mua bán quan phương.

Bình Luận (0)
Comment