Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 817 - Chương 814

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 814
 

Phạm Ninh hạ giọng nói:

- Tri Chính Đường khốn khiếp đó đưa điều kiện với huynh, một năm đưa cho triều đình một nghìn hai trăm vạn lượng bạc trắng, huynh đi đâu làm ra nhiều vàng bạc như thế, chỉ đành dùng thượng phẩm xuất ra, đổi vàng bạc trắng ở ngoài biển, thậm chí huynh còn phải giúp Nhật Bản thăm dò, dạy bọn họ luyện bạc, không phải để thỏa mãn lòng tham muốn càng ngày càng lớn của đám lão già Tri Chính Đường sao?

Cuối cùng Lý Đại Thọ đã hiểu:

- Huynh nói mua bán quan phương là đem hàng hóa vận chuyển ra, sau đó lấy vàng bạc trắng về, chứ không phải là đem hàng hóa ngoài biển vận chuyển về?

Phạm Ninh gật đầu:

- Chính là như thế, hàng hóa ngoài biển vận chuyển về do Minh Nhân Minh Lễ làm, quan thương không liên quan đến.

Lý Đại Thọ chần chừ một chút lại hỏi:

- Nhưng huynh bán hàng hóa ở Đại Tống cũng phải tiêu tiền, tiền vốn của huynh ở đâu đến?

- Đương nhiên là Tri Chính Đường lấy hàng ra, bánh trà, đồ sứ, tơ lụa, vải vóc, ngoài tơ lụa cần điều hàng ở Giang Nam ra, hàng hóa khác quan phủ địa phương đều kinh doanh, huynh chỉ cho đệ con đường phát tài, để cha đệ hoặc em trai đệ đến Tuyền Châu bắt đầu kinh doanh, thu mua vải dệt thủ công từ các nơi ở dân gian, lại giao cho quan thương bán ở ngoài biển, lợi nhuận gấp đôi, mấy năm trôi qua, cha đệ có thể mua ngôi nhà to mười mẫu ở kinh thành rồi.

Lý Đại Thọ quả thật có chút động lòng, lần trước cha cậu ta mua nhà ở kinh thành bị lừa, sau đó lấy lại được tiền, nhà cũng chưa mua được, mấy nghìn quan tiền còn nằm ở trong tay, để cha và hai em trai đến Tuyền Châu phát triển cũng không tồi, cha trấn thủ ở Tuyền Châu, hai em trai đi Giang Nam mua vải vóc, dù sao không lo nguồn tiêu thụ, Lý gia có thể làm lớn rồi.

Phạm Ninh uống một ngụm rượu lại nói:

- Minh Nhân và Minh Lễ đã quyết định mở một xưởng dệt ở Tuyền Châu, ba nghìn máy dệt, lớn nhất Đại Tống, Tuyền Châu tuyển không nhiều thiếu nữ, bọn họ còn phải đi Nhật Bản tuyển một nghìn thiếu nữ, nhưng mà bọn họ chỉ cung cấp cho cửa hàng của bọn họ, không cho quan thương, cho nên huynh bảo đệ tìm cha và em trai đến, đừng chỉ làm kinh doanh vải vóc, cũng có thể đi trung nguyên thu mua đồ sứ dân gian, thu mua tơ lụa.

- Nhưng ở ngoài biển có nhiều người mua hàng vậy sao?

- Tại sao không có? Chỉ một nước Nhật Bản có một nghìn vạn dân số, đệ nghĩ xem, cần bao nhiêu hàng hóa? Còn có thương nhân lương thực lớn, còn có đất nước bốn phương, chỉ đồ sứ và tơ lụa có thể mang đến bao nhiêu vàng bạc trắng, Vương An Thạch liều mạng cải cách chính trị, tận dụng quyền quý trong tay đoạt lợi, trong nội bộ giết nhau ngươi chết ta sống, chi bằng mọi người đồng tâm hiệp lực, ra biển tìm của cải.

Lý Đại Thọ cúi đầu trầm mặc một lúc nói:

- Chỉ là đệ ra nhận chức thị bạc sử, lại để cha và huynh đệ làm mua bán ngoài biển, liệu có bị người ta chỉ trích?

Phạm Ninh cười lạnh một tiếng:

- Đệ không lấy quyền thiên vị, có gì phải sợ, hơn nữa, có huynh chống lưng đệ, đệ sợ cái gì, ai cũng biết Minh Nhân và Minh Lễ là anh họ của huynh, nhưng ai có thể kiểm tra bọn họ?

Lý Đại Thọ làm quan nhiều năm, thực sự trong lòng cậu ta cũng hiểu rõ, nếu như bản thân bị điều tra, nguyên nhân không phải cậu ta sử dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân, mà là kết quả sụp đổ của Phạm Ninh, cậu ấy cũng biết Phạm Ninh muốn xây dựng một thương đoàn rất lớn ở ngoài biển, làm tâm phúc của hắn, trách nhiệm này nhất định là có cậu ta.

Cậu ta gật đầu:

- Đệ suy nghĩ một chút.

- Đệ suy nghĩ một đêm, ngày mai huynh phải vào kinh, đệ đem thư cho huynh, khi huynh quay trở về sẽ để người mang cho cha của đệ ở phủ Bình Giang.

- Được rồi! Sáng sớm mai đệ đưa thư cho huynh.

Lý Đại Thọ cũng hạ quyết tâm, cho dù để một huynh đệ của mình đến kinh doanh cũng được.

Từ Tuyền Châu đi kinh thành, đường bộ thực sự không tiện, phải đi đường biển, dường như trăm năm qua lắng đọng các tuyến đường ven biển vô cùng phát triển, từ phía bắc Tuyền Châu, theo cửa khẩu Trường Giang vào sông, lại từ Dương Châu đi lên Hà Bắc, hoặc Hàng Châu đi vào sông Tiền Đường, lại ven đường Kinh Hàng đến Hà Bắc, thời gian đều ít đi nhiều, sau nửa tháng, Phạm Ninh đã đến kinh thành.

Tới kinh thành, đương nhiên sẽ trở về nhà của hắn, trong nhà đã sửa chữa gần xong, bao lớn bao nhỏ chất đầy mấy phòng, ngay cả mấy con nhím với sóc cũng nhốt vào trong lồng, tất cả mọi người đang chờ đợi tin tức của Phạm Ninh, sau đó chuyển nhà xuống phía nam.

Khi Phạm Ninh ngỏ lời, lần này tất cả mọi người có thể cùng chuyển xuống phía nam, mọi người trong nhà đều hoan hô.

Xa nhau lâu ngày như vừa mới kết hôn, ban đêm, sau một hồi vợ chồng ân ái, Chu Bội nằm trong lòng chồng nói:

- Vẫn là chàng nói đúng, trước kia thái độ của cha với Trương Nghiêu Tá không rõ ràng, bây giờ bị xử lí rồi, bị giáng chức xuống thành tri phủ, hai ngày nữa phải đi rồi.

Phạm Ninh lập tức ngồi dậy hỏi:

- Ngoài cha, còn có ai bị xử lí nữa?

- Xử lí không ít, thiếp nghe mẹ nói, còn có hơn ba mươi người bị giáng chức, triều đình trong khoảng thời gian này lòng người hoang mang, cha thiếp còn không tệ, ít nhất là tri phủ thành lớn, đây không phải là Hàn tướng công nể mặt chàng sao, rất nhiều người bị giáng chức thành tri huyện, huyện thừa, Trương Thăng, Ngụy Tường, Lương Thiếu Du những tâm phúc này của Trương Nghiêu Tá đều vì tham nhũng bị bắt.

- Cha nàng đi phủ Thành Đô, đại ca nàng phải làm sao?

Chu Bội trầm mặc một lúc nói:

- Đây cũng là điều thiếp muốn thương lượng với chàng, thiếp muốn để đại ca đi Tuyền Châu.

- Ta không có vấn đề, bên Tuyền Châu phủ rất to, đủ để ở, nhưng mẹ nàng có nỡ không?

- Nếu như chàng đồng ý, mẹ sẽ đi Tuyền Châu cùng thiếp trước, mẹ ở đó một thời gian, sau đó đi phủ Thành Đô.

Phạm Ninh gật đầu:

- Chiều mai đi thăm bọn họ đi!

Chu Bội thấy chồng suy nghĩ chu toàn, trong lòng thực sự cảm kích, rúc chặt vào ngực chồng.

**** **

Sáng sớm ngày kế tiếp, Phạm Ninh đến Tri Chính Đường, ba người Hàn Kỳ, Phú Bật, Văn Ngạn Bác dẫn đầu tiếp đãi hắn, do kinh lược phủ ngoài biển trực thuộc thiên tử, Phạm Ninh làm kinh lược sử ngoài biển không cần báo cáo với Tri Chính Đường, nhưng sự nghiệp khai thác ngoài biển của hắn rất lâu, vẫn cần được sự ủng hộ của Tri Chính Đường.

Hàn Kỳ vuốt râu cười nói:

- Muốn được ủng hộ của Tri Chính Đường rất đơn giản, lấy ra điểm tốt, bây giờ chúng ta rất thực tế, chúng ta chỉ cần nhìn thấy bạc trắng, những điều khác đều dễ nói.

Trong lòng Phú Bật nhẩm tính nói:

- Không đúng, tuy rằng ngươi có thể mang về một nghìn hai trăm vạn lượng bạc, nhưng chúng ta phải lấy ra lượng hàng hóa lớn, giảm trừ hai cái, thực ra lợi nhuận chỉ có năm sáu trăm vạn lượng, chiến mã thuộc chăn nuôi, không thể tính là trong định mức của ngươi, lại giảm đi ba trăm vạn lượng bạc, trên thực tế lợi nhuận tiểu tử ngươi mang về mỗi năm chỉ có ba trăm vạn lượng, lừa gạt ai đó.

Tất cả mọi người cười haha, Văn Ngạn Bác chỉ vào Phú Bật cười nói với Phạm Ninh:

- Ngươi biết vì sao ông ấy mang họ Phú không, ông ấy so với ai cũng đều tinh khôn, cho nên ông ta mới giàu lên được, ta và lão Hàn, một người bủn xỉn, một người mỏng manh, không thể so sánh với ông ấy.

Bình Luận (0)
Comment