Phạm Ninh mặt đỏ tai đỏ nói với Phú Bật:
- Phú lão công, nói phải có lương tâm chứ, mỗi năm Côn Châu vận chuyển đến ba trăm vạn lượng bạc và ba mươi nghìn lượng vàng cát, còn có đường đông bắc Nhật Bản mỗi năm xuất hai trăm vạn lượng bạc, thêm phần này thì là ba trăm vạn lượng bạc rồi, mỏ bạc Lý Ngư của phủ Lưu Cầu khai thác lại, sau đó chúng ta thiết lập mua bán quan phương với Nhật Bản, mỗi năm ít nhất có thể bóc lột bọn họ ba bốn trăm vạn lượng bạc tiền lãi, một nghìn hai trăm lượng bạc đã có rồi, ta còn đi khai thác mỏ ở Nam Dương, mấy năm sau hai ba nghìn vạn lượng bạc cũng không có vấn đề gì.
Phú Bật gật đầu nói:
- Chúng ta đều biết ngươi có chút bản lĩnh, mấy năm nay Đại Tống thay đổi rất lớn, ít nhất ngân giác tử ngày càng phổ biến, đây đều là lợi ích từ số bạc ngươi mang từ ngoài biển về, thực ra chúng ta lo lắng là lượng lớn bạc đi vào, lại không có nhiều lương thực, vải vóc, lá chà, dầu, có gây ra tăng giá, cuộc sống của dân nghèo càng thêm khó khăn, vấn đề này ngươi nghĩ qua chưa?
Phạm Ninh đương nhiên đã suy nghĩ qua vấn đề này rồi, hắn không hoang mang nói:
- Đầu tiên lương thực chúng ta sẽ không xuất khẩu, thay vào đó chỉ nhập từ ngoài biển, mỗi năm lúa mì của Côn Châu nhâp vào Đại Tống khoảng một trăm vạn thạch, sau khi khai thác phủ Lưu Cầu, mỗi năm lượng gạo nhập vào ít nhất trên trăm vạn thạch, những lương thực này cũng cấp trực tiếp cho kinh thành, sẽ có áp chế giá lương thực của kinh thành.
- Về lá trà, bây giờ mỗi năm chỉ bánh trà của Kiến Châu có thể đủ cho dân chúng Đại Tống cần rồi, còn có bánh trà của Phúc Châu, Tuyền Châu, Lưỡng Hồ, Giang Nam, Ba Thục.
Trên thực tế, bánh trà của Đại Tống thừa quá nhiều, điều áp lực duy nhất chính là vải vóc, hoàn toàn có thể mở rộng gieo trồng đay, còn về vải vóc, lại xuất hiện các xưởng dệt lớn, Tuyền Châu sẽ sớm xuất hiện xưởng may ba nghìn khung dệt, Phúc Châu cũng sẽ có, giá của vải sẽ rẻ đi.
Phạm Ninh nói một hồi khiến ba người đều trầm mặc, Văn Ngạn Bác nói:
- Phạm sử quân nói cũng đúng, dân lấy lương thực làm trời, chỉ cần chúng ta kiểm soát lương thực, các sản phẩm phụ khác đều có thể gia tăng sản lượng, giống như vải, nhà bình thường tự cung tự cấp, trồng đay bán không ít tiền, nhưng một khi xưởng dệt quy mô lớn xuất hiện, nhu cầu đay cũng mạnh mẽ, dân chúng có thể gieo trồng nhiều, gia tăng thu nhập, còn có nông dân nuôi tằm cũng thế, sản lượng nhiều năm như vậy không thể đi lên, không phải không có năng lực, mà là không có nhu cầu, một khi mở rộng thị trường ngoài biển, thông qua con đường trên biển xuất khẩu tơ lụa sang phương tây, nông dân tích cực nuôi tằm sẽ tăng vọt lên, miễn là có lãi, khu Giang Nam nhất định sẽ xuất hiện nhiều xưởng dệt, điều này mở ra con đường mới cho dân tị nạn.
Phạm Ninh vừa cười vừa nói:
- Cháu lại nói cho ba vị tướng công một chuyện, vô tình cháu phát hiện ra, khắp nơi ở phủ Lưu Cầu có rất nhiều cây bông gòn, cháu đoán mỗi năm có thể thu hoạch trăm vạn cân, thị trường bông một lượng một quan tiền, mỗi năm trăm vạn cân bông tiến vào Đại Tống, đây là giá trị lớn, đương nhiên, giá bông sẽ rẻ đi, khi đó nhà nào cũng dùng, mùa đông có áo bông, ngủ có chăn bông, đối với cuộc sống của dân chúng bình thường sẽ có cải thiện lớn.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, Phú Bật tức giận nói:
- Tại sao nhiều năm trước kia không phát hiện ra?
- Trước kia vì phủ Lưu Cầu nạn cướp bóc nghiêm trọng, hai tháng nay quân đội đã tiêu diệt kẻ địch hung tàn, cho nên thế lực của Đại Tống mới xuống phía nam, đây cũng là cháu đề xuất di dân hai vạn hộ cư dân của phủ Lưu Cầu, hái bông cũng cần rất nhiều người.
Phạm Ninh cũng không có cách nào, tuy rằng hắn có quyền thiết lập huyện mới, nhưng di dân lại nằm trong tay của Tri Chính Đường, hắn phải yêu cầu Tri Chính Đường đẩy nhanh tốc độ di dân.
Hàn Kỳ tủm tỉm cười nói:
- Làm như vậy là đúng rồi, cháu muốn Tri Chính Đường thay cháu làm việc, cháu biết điều đó, dùng tình nghĩa thì miễn đi, miễn sao có lợi, ai không ủng hộ chứ.
Phạm Ninh u sầu nói:
- Cháu phát hiện Hàn tướng công càng ngày càng con buôn rồi, mở miệng là tiền.
Mọi người cười to, Hàn Kỳ cười haha nói:
- Mấy năm nay bạc trắng Côn Châu dâng lên triều đình hưởng được lợi ích, lại có cháu cao thủ đào vàng xuất ngựa, làm sao chúng ta không mong đợi được chứ.
**** **
Cuối cùng Tri Chính Đường phê chuẩn ký tên hiệp nghị mua bán với Nhật Bản cho Phạm Ninh, đồng thời đồng ý với quyết định của kinh lược sứ ngoài biển liên quan đến phủ Lưu Cầu tăng thêm huyện Lưu Trung và Lưu Nam, giao trách nhiệm cho Lễ Bộ nhanh chóng tuyển chọn cung cấp danh sách quan viên đi phủ kinh lược ngoài biển.
Phạm Ninh lập tức lại đi yết kiến thái hậu hai cung, báo cáo với bọn họ hành động của quân đội ở phủ Lưu Cầu, tuy rằng Tào thái hậu cảm thấy đuổi cùng giết tận thổ dân đồng bằng tương đối tàn nhẫn, nhưng Cao Thao Thao lại ủng hộ quyết định của Phạm Ninh.
Nội cung điện Kỳ Lân vốn là nội thư phòng của Triệu Trinh, bây giờ lại là nơi hai thái hậu tiếp đại thần, gian phòng được phân cách vởi một tấm rèm, hai thái hậu ngồi ở trong, Phạm Ninh thì ngồi ở bên ngoài.
Tào hoàng hậu vẫn trầm mặc như trước, nhưng hôm nay Cao Thao Thao lại có chút kích động, nàng nói năng có khí phách:
- Ai gia không nhớ nhầm, phủ Lưu Cầu mở phủ còn có Côn Châu trước kia, nhưng bây giờ Côn Châu trông như thế nào, phủ Lưu Cầu trông như thế nào, xét đến cùng quân đội của chúng ta quá mềm yếu, nếu như mười năm trước động thủ, phủ Lưu Cầu hoàn toàn là cảnh khác rồi.
Phạm Ninh có thể cảm nhận được ánh mắt như ngọn lửa kia của Cao Thao Thao, hắn lo lắng Tào hoàng hậu không vừa lòng với hắn, lại bổ sung giải thích:
- Những thổ dân này không phải là dân bản địa của phủ Lưu Cầu, bọn họ đến từ Lã Tống, trăm năm qua liên tục đàn áp và giết chết người dân bản địa, khiến dân số người Đông Phiên giảm đi một nửa, người Cao Sơn trốn vào núi sâu không dám ra, khi chúng thần tiêu diệt đám thổ dân đó, người Đông Phiên cũng tham gia chiến đấu, bây giờ người Đông Phiên đã khuất phục Đại Tống.
- Được rồi, những người trong quân đội này ai gia không muốn biết, ai gia buồn ngủ rồi, việc khác ngươi báo cáo với Cao thái hậu là được, ai gia đi nghỉ ngơi.
Nói xong, Tào thái hậu đứng lên đi, hoạn quan hô to:
- Thái hoàng thái hậu hồi cung khởi giá.
Hơn mười hoạn quan và cung nữ đi theo Tào thái hậu từ cửa sau rời đi, trong phòng bỗng chốc chỉ còn sáu cung nữ.
Trái tim của Phạm Ninh nhảy lên, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy màn đã vén lên, một đôi mắt mê hồn đang nhìn chằm chằm hắn.
Lúc này, Cao Thao Thao chậm rãi nói:
- Ai gia muốn xem bản đồ.
Nàng đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, ở đó là phòng bản đồ, bên trong treo đầy các loại bản đồ, đi đến cửa, nàng lại dùng đôi mắt hút hồn nhìn Phạm Ninh, đi vào bên trong.
Cung nữ dẫn đầu Thái Nga tiến lên trước nói nhỏ bên tai Phạm Ninh:
- Đây là người của mình.
Phạm Ninh không biết làm sao, đây là hoàng cung.