Hai người đi vào trong phủ, gặp Chu Hiếu Vân, Chu Hiếu Vân trông cũng khá tốt, vừa cười vừa nói, không có chút chán nản vì bị giáng chức.
Chu Hiếu Vân mời Phạm Ninh vào thư phòng, một hầu gái dâng trà lên cho bọn họ, Chu Hiếu Vân chậm rãi nói:
- Lần điều chỉnh lớn này nằm trong dự liệu của ta, do Văn Ngạn Bác sao đao, hạ thủ thật sự vừa độc vừa chuẩn, tất cả quan viên do Trương Nghiêu Tá đề cử đều không tha, ta và Trương Nghiêu Tá thực sự chưa từng cùng xuất hiện, nhưng năm đó khi ta ra nhận chức phán quan Thẩm Quan Viện đắc tội với Văn Ngạn Bác, lần này thuận tay giết ta luôn.
Chu Hiếu Vân tuyệt đối không thừa nhận mình là vì không rõ ràng chuyện đứng thành hàng với Trương Nghiêu Tá mới bị giáng chức, mà coi nguyên nhân bắt nguồn từ mười mấy năm trước, nhưng mà Phạm Ninh cũng hiểu nhạc phụ này của mình, là người ngay thẳng, vẫn còn muốn giữ thể diện.
Phạm Ninh cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân vẫn chưa thăng cấp tam phẩm, con cảm thấy một nguyên nhân rất quan trọng, chính là chưa ra nhậm chức chủ quản của phủ lớn, lần này nhạc phụ đại nhân nhận chức tri phủ Thành Đô, cá nhân con cảm thấy là chuyện tốt.
Trong lòng Chu Hiếu Vân vô cùng nhẹ nhõm, vẫn là con rể của mình nhìn thấu đáo, ông mới hơn năm mươi tuổi, con đường làm quan ít nhất còn mười mấy năm, ông không tin mình không thăng lên được tam phẩm, trước kia có thể nói là tiên hoàng có thành kiến với ông, còn sau này thì sao? Hơn nữa bản thân ông ra nhận chủ quản phủ Thành Đô, lý lịch như này cho dù là nhận chức tể tướng cũng đủ rồi.
- Vẫn là hiền tế nói đúng, ta làm chủ quản địa phương còn kém một chút điêu luyện, dẫn đến chưa thăng cấp lên tam phẩm, lần này nhận chức tri phủ Thành Đô đúng là không phải chuyện xấu.
Hai người lại nói chuyện vài câu, Chu Bội đến mời bọn họ ăn cơm tối, bố vợ và con rể đến nhà ăn, vừa đi vừa nói chuyện tiếp.
**** **
Vào đêm, vợ chồng Chu Hiếu Vân tiễn con gái và con rể lên xe ngựa, Chu Bội cười nói:
- Chúc cha thuận buồm xuôi gió, con không đến tiễn cha được rồi.
Chu Hiếu Vân cười nói:
- Không cần con đến tiễn, để mẹ và anh trai con chăm sóc là được rồi, A Ninh, có thời gian thì viết thư đến nhé.
- Con nhất định sẽ viết thư cho nhạc phụ đại nhân.
Hai người vẫy tay qua cửa sổ, xe ngựa chầm chậm khởi động, rời khỏi phủ, Vương thị cười nói với chồng:
- Bây giờ cuối cùng ông cũng thừa nhận, con rể này mạnh hơn so với ông rồi chứ?
Chu Hiếu Vân cười đau khổ một tiếng nói:
- Nó không phải là mạnh bình thường, mà là yêu nghiệt, mới hai sáu tuổi, đã làm đến Kim Tử Quang Lộc Đại Phu chính tam phẩm, triều đại chưa có ai có thể so sánh được với nó.
Vương thị nghi ngờ nói:
- Nhưng ta cũng nghe nói rất nhiều chuyện của người trẻ tuổi ở vị trí cao.
Chu Hiếu Vân cười lạnh một tiếng:
- Đó là hoàng tộc, hoặc chính là dựa vào bóng râm của một cao phẩm hư chức, Phạm Ninh hoàn toàn không phải như thế.
- Cũng đúng.
Vương thị cười nói:
- Ông không cảm thấy lão gia tử thật sự lợi hại sao? Từ nhỏ đã nhìn chuẩn A Ninh, thị lực này người thường cũng không có.
Chu Hiếu Vân lắc đầu:
- Đoán chừng lão gia tử cũng không ngờ A Ninh sẽ có ngày hôm nay, haizz! Ta cũng phải cố gắng, không cố gắng, cơ hội cuối cùng của ta cũng sẽ đánh mất.
Hai vợ chồng xoay người trở về phủ.
Xe ngựa chầm chậm đi trên đường lớn, Chu Bội nhìn người đi vội vàng ở ngoài cửa sổ không nói chuyện, các quán rượu và quán trà nơi xa náo nhiệt, trước thanh lâu, mấy cô gái trang điểm đậm ăn mặc diêm dúa đang đứng lôi khách, không ít chàng trai ỡm ờ đi theo bọn họ vào, Chu Bội không kìm được thở dài một tiếng.
- A Bội, nàng có tâm sự sao? - Phạm Ninh thoáng nhìn nàng hỏi.
Chu Bội dựa vào bờ vai chồng nhỏ tiếng nói:
- Hôm nay mẹ và thiếp nói chuyện rất lâu, mẹ nói chàng có ít con trai quá, hi vọng thiếp nạp thiếp cho chàng, có thời gian thiếp cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ, chàng còn trẻ tuổi như vậy, lại chỉ có ba nữ nhân, nói chính xác chỉ có hai, A Nhã vẫn không tính, con trai và con gái mỗi đứa có một, chàng đi Tuyền Châu, thiếp nên để A Nhã chăm sóc cho chàng.
Trong lòng Phạm Ninh có chút hổ thẹn, chuyện tình của hắn và Cao Thao Thao vẫn không thể nói, trầm ngâm một lúc nói:
- Con người ta tuy rằng từ trước tới nay không đi thanh lâu, nhưng cũng không phải thánh nhân, có tính háo sắc, đôi khi ta cũng sẽ có kích động, nhưng mà nói lấy vợ nạp thiếp, ta lại không nghĩ nhiều quá, ít nhất bây giờ sẽ không có.
- Nhưng bây giờ chàng chỉ có một đứa con trai.
Phạm Ninh ôm vai nàng cười nói:
- Nàng và A Thiến còn có con nữa, A Nhã cũng sẽ có, bây giờ chúng ta không nhắc đến việc nạp thiếp nữa, ta không muốn vì nối dõi tông đường mà lấy thiếp.
Chu Bội thở dài một tiếng:
- Bây giờ chàng chưa có ý nghĩ này trong đầu, nhưng tương lai thì sao? Còn nói không rõ ràng.
- Đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa, qua ba ngày, chúng ta rời khỏi kinh thành xuống phía nam.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Phạm Ninh đến đường Thư Uyển, tuy rằng lúc đầu hắn dựa vào kỳ thạch kiếm tiền, nhưng bây giờ trọng lượng của kỳ thạch trong tay hắn càng ngày càng nhẹ, cảm giác của hắn đối với kỳ thạch quán càng ngày càng nhạt, lần này trước khi rời kinh thành đi Tuyền Châu, Phạm Ninh muốn kiểm kê phần của kỳ thạch quán lần nữa.
Từ lần trước sau khi kỳ thạch quán bị thiêu hủy, bây giờ đã sửa chữa, Phạm Thiết Qua không ngừng mở rộng như tằm ăn lên, dùng giá cao thu mua đất phía sau, tổng diện tích của kỳ thạch quán đã đạt hai mươi mẫu, mặt tiền rộng năm trượng, đã không hơn không kém với kỳ thạch quán lớn nhất kinh thành, Triệu Trinh đích thân đặt tên tiệm: Sơn Thủy Phạm Thạch.
Đây đã là lần thứ ba thay đổi tên của cửa tiệm rồi, tuy rằng đổi tên quán là điều tối kỵ trong kinh doanh, nhưng kỳ thạch quán của Phạm Thiết Qua lại không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại kinh doanh càng ngày càng phát đạt.
Khi Phạm Ninh đến, đúng lúc thấy nhị thúc đang chỉ mấy tiểu nhị treo biển vàng mười mấy cân lên cửa, trên đường còn dựng một cột cờ to, bên trên chính là bốn chữ "Sơn Thủy Phạm Thạch" do đích thân Triệu Trinh viết.
- Nhị thúc có phải lại đổi tên tiệm rồi? - Phạm Ninh trêu ghẹo hỏi han.
- A Ninh trở về rồi à!
Phạm Thiết Qua gãi đầu cười nói:
- Không đổi nữa, dùng cái tên Sơn Thủy Phạm Thạch này là thiên tử ngự tứ, bên trong còn có chữ Phạm của gia tộc chúng ta, Phạm Thạch, chữ này cũng rất tốt, một câu hai ý nghĩa, không hổ là thiên tử.
Phạm Ninh cười nói:
- Nhị thúc, cháu tìm thúc có việc.
- Đi vào trong ngồi đi.
Hai thúc cháu lên lầu hai ngồi, Phạm Thiết Qua cho người dâng trà lên, Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Nhị thúc có muốn đi Tuyền Châu phát triển không?
- Không đi!
Phạm Thiết Qua kiên quyết từ chối:
- Là hai tên tiểu tử thối kia bảo cháu đến thuyết phục ta phải không, cháu đi nói với bọn nó, ta sẽ không đi giúp bọn nó mở xưởng dệt, ta có sự nghiệp của mình, bảo bọn nó đi tìm người khác.
Phạm Ninh thực sự có chút xấu hổ, đúng là hắn được Minh Nhân và Minh Lễ yêu cầu mời Phạm Thiết Qua xuống phía nam, không ngờ Phạm Thiết Qua lại từ chối.