Trầm mặc một lúc, Phạm Ninh nói:
- Kinh doanh của hai huynh đệ bọn họ càng ngày càng lớn, hai người đều muốn ra biển, đi đường biển, Tuyền Châu như thế cần gấp một người đáng tin ngồi trấn giữ, cho dù không màng đến xưởng dệt vẫn cần quản cửa hàng, thực sự cháu cũng cho rằng nhị thúc thích hợp nhất.
Cho dù là Phạm Ninh đề xuất ra, Phạm Thiết Qua cũng không ngại từ chối, y thở dài nói:
- Ta chỉ có hai đứa con trai, ta đồng ý đi giúp bọn nó, nhưng ta ở kinh thành mười mấy năm rồi, đưa một kỳ thạch quán nhỏ từng bước làm thành kỳ thạch quán to nhất ở kinh thành, đồng thời ta còn là phó xã trưởng của kỳ thạch kinh thành, mỗi lần tham gia bình chọn kỳ thạch, người kinh thành thích kỳ thạch không có ta thì không quen, ngay cả các vương gia và tướng công cũng gọi ta là lão Phạm, rất có cảm giác thành tựu, cháu biết không? Ta không chỉ làm kinh doanh kiếm tiền, ta còn hưởng thụ cuộc sống, ta thật sự thích cuộc sống như thế này, bỗng dưng bắt ta từ bỏ tất cả, có suy nghĩ tới cảm nhận của ta không?
Phạm Ninh hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của nhị thúc, ông đã đổ tất cả tình cảm và tâm huyết vào kỳ thạch quán, có thể nói kỳ thạch quán chính là mạng sống của ông, hai đứa con trai vì tìm người trông cửa hàng nên lôi cha qua, đây thực sự có chút không hợp tình hợp lý.
Phạm Ninh liền gật đầu nói:
- Nếu đã như thế, nhị thúc cứ ở lại kinh thành tiếp tục kinh doanh kỳ thạch quán, bên Tuyền Châu để Phạm Minh Hiên qua, sau đó để Lục Mẫn phụ giúp nhị thúc.
Phạm Minh Hiên là con cả của Phạm Đại Chí tộc trưởng Phạm thị, khoảng hai mươi bảy hai tám tuổi, vô cùng thông minh và có khả năng, trước mắt đang kinh doanh kỳ thạch quán Phạm thị ở Mộc Đổ, trên thực tế, kỳ thạch quán Mộc Đổ Phạm thị chỉ là điểm thu hàng hóa, để Phạm Minh Hiên ở đó thì có chút đáng tiếc, vốn dĩ Phạm Ninh muốn để Phạm Minh Hiên đến tiếp nhận việc của nhị thúc, nhưng nhị thúc không muốn đi Tuyền Châu, vậy để Phạm Minh Hiên đi thay Minh Nhân, Minh Lễ ngồi trấn giữ.
- Cháu để A Mẫn đến giúp ta á?
Phạm Thiết Qua kinh ngạc hỏi:
- Không phải bọn nó đang cố gắng phấn đấu thi lại một lần nữa sao?
Lục Mẫn và Chu Tề đều thi trượt ở khoa cử năm nay, cũng là do bọn họ bái Âu Dương Tu làm thầy hơi muộn, nhưng vì có giáo viên nổi tiếng chỉ điểm, bọn họ đều quyết định ba năm sau thi lại.
Phạm Ninh cười nói:
- Vì bọn cháu đều không ở kinh thành nữa, hi vọng Lục Mẫn có thời gian đến giúp nhị thúc, sau đó nhị thúc dẫn nó làm quen với mọi người.
Phạm Thiết Qua gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Trầm ngâm một chút Phạm Ninh lại nói:
- Ngoài ra một phần của cháu ở kỳ thạch quán chia thành hai, một nửa cho Chu Bội, một nửa cho Âu Dương Thiến, phần của Âu Dương Thiến mỗi tháng gửi ba trăm quan tiền cho Âu Dương Tu cha của nàng ấy.
Kỳ thạch quán trước mắt Phạm Ninh có sáu phần, để tên của mẹ hắn, Phạm Thiết Qua chiếm bốn phần, một khi phần của Phạm Ninh phân tách ra, hắn không quản nữa, phần sản nghiệp sau này quay về hai người vợ của hắn.
- Cái này ta không có ý kiến, tự cháu phân chia.
Phạm Thiết Qua lấy một túi gấm từ trong người ra, từ bên trong đổ ra hai miếng ngọc bội, để trên bàn đẩy cho Phạm Ninh:
- Phần lãi mười mấy năm qua đều trong này, tổng cộng hai vạn lượng vàng, ta đổi trong tay Minh Nhân, giữ ở cửa hàng tiền Chu thị của chính cháu, khẩu lệnh chính là con chó của bà nội cháu nuôi - Đại Hắc Tử, thật là ngại, những năm nay ta mua mỏ, mua cửa hàng hao tốn không ít, vốn dĩ có thể nhiều hơn một chút.
Phạm Ninh đẩy ngọc bội lại:
- Tạm thời cháu không cần dùng, để ở chỗ nhị thúc, cháu có chuyện muốn thương lượng với nhị thúc một chút.
- Chuyện gì?
Phạm Ninh gãi đầu cười nói:
- Có chút khó mở miệng, cháu muốn lấy đá Điền Hoàng của Khẩu Hồng Tương trong kho hàng Mộc Đổ đó đi.
Phạm Thiết Qua biến sắc, trừng to mắt hỏi:
- Cháu lấy toàn bộ?
Phạm Ninh gật đầu:
- Dù sao cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có 81 khối.
- Cái gì gọi là dù sao cũng không nhiều, 81 khối đá Điền Hoàng đó là ta tốn mất thời gian một tháng chọn cẩn thận ra từ mấy vạn khối đá Điền Hoàng, là cực phẩm trong cực phẩm, cháu còn muốn ta sống nữa không?
- Nhị thúc, thúc bán đá khác cũng thế, 81 khối đá Điền Hoàng đó cháu muốn tự mình giữ lại.
- Cháu khẳng định là không mang đi tặng? - Phạm Thiết Qua như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Phạm Ninh.
- Đương nhiên sẽ tặng vài khối, như nhạc phụ cháu, còn có thái hậu và thiên tử, còn có vài tướng quốc, người khác cháu sẽ không tặng.
Trong lòng Phạm Thiết Qua như đao cắt, ông lại đưa ra điều kiện:
- Đá Khê Sơn Hành Lữ Đồ, Thanh San Hô và Thúy Vân Phong của cháu đều phải đưa vào trong tiệm của ta, để ta làm ngọc trấn quán, ngoài ra, trà phượng của cháu đưa cho ta ba mươi cân, ta nghiền ra uống, không mua được trên thị trường nữa.
Phạm Ninh haha cười to:
- Cháu tặng nhị thúc một bộ trà nhữ từ quan diêu, uống trà phượng dùng quan diêu, đó mới bổ sung cho nhau.
Sắc mặt Phạm Thiết Qua dịu đi một chút, lại đẩy ngọc bội cho Phạm Ninh:
- Đá Điền Hoàng vốn dĩ là của cháu, cháu lấy đi cũng không thể trách móc, chỉ là trong lòng ta có chút không nỡ mà thôi, hai vạn lượng vàng này là của cháu, cháu cũng cầm đi, không phải lần trước cháu nói muốn mua đảo từ chỗ triều đình sao? Dùng nó để mua đi, nếu như không đủ, ta đưa phần của ta cho cháu.
Phạm Ninh vẫy tay:
- Chuyện mua đảo nhị thúc không phải lo lắng, cũng không phải một hai năm có thể thực hiện, sau này cố gắng đừng nhắc tới nó.
Phạm Thiết Qua biết mình nói lỡ lời, liền không nhắc việc này nữa, nói lảng sang chủ đề khác:
- Tháng trước tam thúc của cháu viết thư đến kinh thành, để ta chuyển lời với cháu, đệ ấy sắp gieo hạt giống cháu đưa, trong lòng đệ ấy không tự tin, tốt nhất cháu đi xem xem, còn có bà nội cháu cũng nhớ cháu, cháu cũng đi thăm bà một chuyến.
Bà nội của Phạm Ninh Dương thị thuộc người trường thọ, đã bảy mươi tuổi rồi, nhưng sức khỏe còn rất tốt, toàn bộ trấn Mộc Đổ với thế hệ cùng tuổi, trên cơ bản đều không còn nữa rồi, mà bà sống vẫn còn rất tốt.
Phạm Ninh đúng là phải về quê hương một chuyến, thăm bà nội, sau đó đi tảo mộ cho cha, rồi dẫn Phạm Minh Hiên đi Tuyền Châu.
- Nhị thúc còn chuyện gì dặn dò nữa không?
- Không còn việc gì nữa, chuyển lời của ta với hai thằng tiểu tử thối kia, sinh nhiều con, bớt ra biển đi, đây là yêu cầu của ta với bọn nó.
Từ cửa hàng kỳ thạch đi ra, Phạm Ninh lại đến phủ đệ của Chu Nguyên Phong, không dễ dàng gì hắn mới được trở về một chuyến, những người có quan hệ thân thiết với hắn, nhất định hắn phải gặp một lần.
Nghe nói Phạm Ninh đến, Chu Nguyên Phong đích thân ra cửa lớn đón:
- Ta biết cháu đến kinh thành rồi, đang đợi xem khi nào cháu đến thăm ta, lão già này.
Phạm Ninh thấy ông vô cùng khỏe mạnh, trung khí vô cùng, liền cười nói:
- Tam tổ phụ nếu có thể đi Tuyền Châu xây dựng sự nghiệp, cháu vô cùng hoan nghênh.
- Đi Tuyền Châu thì miễn đi, nhưng ta thực sự muốn nói chuyện với cháu một chút.