Hai người đi vào phòng khách quý, Chu Nguyên Phong mời Phạm Ninh ngồi xuống, lại cho hầu gái dâng trà, Phạm Ninh uống ngụm trà nóng cười hỏi:
- Tam tổ phụ có phải phát hiện ra cơ hội làm ăn rồi?
Chu Nguyên Phong gật đầu:
- Ta nghe nói Minh Nhân và Minh Lễ mở một xưởng dệt lớn ba nghìn khung dệt ở Tuyền Châu, cháu cảm thấy có tiền đồ không?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Tính cho tam tổ phụ một khoản, trên thị trường một cuộn vải mịn là một nghìn hai trăm văn tiền, vải thô là tám trăm văn, nếu như đi nông thôn thu thập, mỗi cuộn có lẽ có thể rẻ ba trăm văn, nhưng một khi xưởng dệt của Minh Nhân và Minh Lễ đi vào hoạt động, giá gốc của mỗi cuộn vải mịn chỉ là bốn trăm văn, giá gốc của vải thô chỉ hai trăm văn, nếu như đầu tư vào thị trường Đại Tống, tất cả xưởng dệt nhỏ đều phải đóng cửa rồi, nhưng trước mắt huynh ấy chỉ bán ở ngoài biển, thị trường của Đại Tống tạm thời không bị động chạm, ông có hiểu ý của cháu không?
Chu Nguyên Phong vuốt râu chậm rãi nói:
- Cháu muốn thuyết phục ta cũng mở một xưởng dệt như thế?
- Lẽ nào ông cảm thấy không có lợi sao?
Chu Nguyên Phong lắc đầu:
- Đây không phải là vấn đề lợi ích, khu vực Giang Nam có nhiều xưởng dệt nhỏ như thế, năm sáu máy dệt, nhiều nhất mười mấy máy dệt, nhưng một khi mấy nghìn máy dệt mở ra, những xưởng nhỏ đều xong đời, những xưởng dệt nhỏ làm sao mà sinh tồn, cháu có suy nghĩ qua không ?
Phạm Ninh trầm giọng nói:
- Những vấn đề này cháu đều nghĩ qua, tiếp theo cháu muốn đi Lã Tống, cháu định gieo trồng đay và bông quy mô lớn, sau đó mỗi năm hàng trăm vạn cây đay và bông được nhập vào Đại Tống, tam tổ phụ cảm thấy những xưởng dệt nhỏ đó có tiêu hóa được không? Chắc chắc sẽ xuất hiện mô hình hàng nghìn thậm chí hàng vạn khung dệt, trên thị trường giá của một cuộn vải mịn có thể chỉ cần năm sáu trăm văn tiền có thể mua được, điều này sẽ cải thiện đáng kể cuộc sống của người dân Đại Tống.
- Đây là kết quả của nghị sự chiều qua với thái hậu và Tri Chính Đường, ưu điểm lớn nhất của việc mở rộng ngoài biển chính là cải thiện ăn mặc chỗ ở, thu nhập vàng bạc, thu nhập bông đay, thu nhập lương thực, thu nhập gỗ, thu nhập ngựa súc vật của dân chúng tầng thấp, sau đó mô mình xưởng dệt cần nhân lực, nông dân phá sản và nông dân mất đất lại tìm được cách kiếm sống.
- Nếu như vật liệu dư thừa, không bán ra được phải làm sao? – Chu Nguyên Phong nghi ngờ nói.
- Rất đơn giản, khai thác ngoài biển, bán đến Nhật Bản, Cao Ly, bán đến Nam Dương và các nơi, đổi lấy càng nhiều vàng bạc, chỉ cần chúng ta có năng lực đóng thuyền lớn mạnh và vũ lực hùng mạnh, chúng ta không sợ không bán được đồ ra.
Chu Nguyên Phong thở dài:
- Bây giờ ta mới hiểu, khai thác ngoài biển của cháu dẫn đến Đại Tống sẽ thay đổi long trời lở đất.
- Thực ra đã thay đổi rồi, không phải sao?
Phạm Ninh lấy ra một đồng hào bạc để trước mặt Chu Nguyên Phong:
- Đồng hào bạc trị giá trăm văn tiền này đã xuất hiện ở đường phố Tuyền Châu, qua vài năm, các thị trấn nhỏ đều xuất hiện, đây là bạc trắng của Côn Châu mang về, năm nay từ Côn Châu và Đan Châu chuyển về ba mươi vạn con ngựa và lừa nhỏ, chỉ riêng Tuyền Châu và Phúc Châu đã xuất hiện mười mấy xưởng đóng tàu, ngành đóng tàu ven bờ Trường Giang đã tăng lên, không đến vài năm nữa, đội thuyền to nhỏ sẽ lấp đầy các con sông, triều đình đã quyết định yêu cầu các châu huyện toàn lực nạo vét sông, trở thành công suất đề bạt công trạng quan trọng nhất của quan viên trong ba năm nay.
Đã nói nhiều như vậy rồi, Phạm Ninh lại nói với Chu Nguyên Phong:
- Những thay đổi sâu sắc của Đại Tống đã bắt đầu phát sinh, không phải một người có thể ngăn cản, nếu như tam tổ phụ không đầu tư sớm, Chu gia sẽ dần dần tụt lùi.
Quả thật Chu Nguyên Phong bị thuyết phục rồi, ông rất rõ triều đình mười mấy năm qua bị gánh nặng tài chính nặng nề, nếu không cải cách Khánh Lịch cũng sẽ không chạm đến lợi ích quyền quý, triều đình tuyệt đối không tùy tiện thi hành cải cách chính trị.
Nhưng từ chín năm trước sau khi Phạm Ninh khai thác Côn Châu, tình trạng tài chính của triều đình dần dần được cải thiện, khiến gánh nặng khủng hoảng tài chính của triều đình nhìn thấy hi vọng, cũng làm cho đám tướng công sứt đầu mẻ trán ủng hộ khai thác ngoài biển, thậm chí không tiếc nhượng quyền cho Phạm Ninh, mà đối với người thống trị mà nói, chỉ cần có thể dùng trả giá nhỏ nhất đổi lấy cải thiện đời sống của dân chúng tầng thấp, làm cho bọn họ an cư lập nghiệp, không có suy nghĩ tạo phản, như thế nhất định sẽ được sự ủng hộ của nhà thống trị.
Cho nên bất luận từ phương diện nào, Phạm Ninh thúc đẩy khai thác ngoài biển đều sẽ được sự ủng hộ của triều đình và dân gian, có thay đổi chỉ là đổi một người, nhưng con đường khai thác ngoài biển này sẽ không thay đổi.
Phạm Ninh thấy Chu Nguyên Phong đã động tâm rồi, lại thêm một đòn cuối cùng:
- Khi cháu vào kinh, đã có hai mươi nhà quyền quý thành lập cửa hàng ở Tuyền Châu, tiếp nữa sẽ có càng nhiều, nếu như tam tổ phụ còn không tranh trước, một bước bị động sẽ ngày càng bị động đó.
Cuối cùng Chu Nguyên Phong cũng bị thuyết phục, ông gật đầu nói:
- Dệt vải ta không đề cập đến, ta chuẩn bị đầu tư ba mươi vạn quan, ở phủ Bình Giang và Nhạc Châu mở một xưởng chế biến lụa lớn, sau đó lại mở một xưởng dệt lớn, trước tiên không bán nội bộ, mà hợp tác với Minh Nhân, Minh Lễ xuất khẩu, đợi sau khi điều kiện thành thục, lại tiêu thụ trong Đại Tống.
- Vì sao ở Nhạc Châu? Phạm Ninh không hiểu hỏi.
Chu Nguyên Phong khẽ mỉm cười:
- Ta có hai trang viên ở bên hồ Động Đình, thường qua bên đó, quen thuộc với tình hình bên đó, sản lượng dâu tằm ở bên đó rất lớn, nhưng bán ra không được giá, hơn nữa nhân công rất rẻ, quan trọng là bên đó còn sản xuất tơ lụa, chất lượng không tệ, cho nên ta định mở một xưởng dệt năm nghìn máy dệt ở bên đó.
Phạm Ninh âm thầm chậc lưỡi, vừa ra tay đã mười mấy vạn quan, hơn nghìn máy dệt, đây chính là sức mạnh của tư bản.
Hắn nghĩ một chút lại nói:
- Cháu kiến nghị tam tổ phụ thành lập viện nghiên cứu máy dệt ở kinh thành, vơ vét hết người tay nghề giỏi của thiên hạ, chuyên môn nghiên cứu làm sao nâng cao được công nghệ dệt, tạo thành máy dệt vải và tơ tằm mới tốt nhất, nếu như có thể nghiên cứu thành công, tam tổ phụ có thể có cả danh lẫn lợi.
Chu Nguyên Phong cười haha:
- Suốt ngày cháu toàn đánh lừa ta, năm đó khuyên ta mua ngựa giống, khuyên ta mua đảo, ngựa giống mang đến cho ta tước vị, nhưng mua đảo lại thất bại, bây giờ lại muốn khuyên ta thành lập viện nghiên cứu dệt vải, đây phải tiêu một số tiền lớn.
Phạm Ninh cười nói:
- Tiền cháu có thể bỏ ra một nửa, nhưng cháu hi vọng có người đến làm việc này.
- Cháu có thể đề nghị triều đình đến làm, người giỏi tay nghề của bọn họ không phải là nhiều bình thường đâu.
- Tinh lực của triều đình đều tạo quân phẩm thượng, đối với các loại máy dệt của dân gian không có hứng thú, nhưng mà cháu có thể làm cho triều đình ủng hộ cung cấp thợ, thế nào? Việc này tam tổ phụ có tiếp nhận không?