Chu Nguyên Phong suy nghĩ một chút nói:
- Tiền không phải là vấn về, không cần cháu bỏ ra một nửa, ta có thể tự mình giải quyết, nếu như ta thành công, ta hi vọng đem tước vị truyền cho con trai, đây là điều kiện của ta.
Phạm Ninh vui vẻ nói:
- Điều kiện này không tính là cao, cháu có thể đồng ý.
Ở phương diện trao tước vị, bây giờ hắn thực sự có thể thuyết phục thiên tử, quan trọng là Chu Nguyên Phong có thể tạo ra máy dệt tiên tiến mới được.
**** **
Hôm nay Phạm Ninh rất bận rộn, ăn cơm trưa xong hắn còn không kịp nghỉ ngơi, liền cưỡi ngựa đến hồ Kinh Minh của thành tây, vốn dĩ hồ Kim Minh là quân Tống chuẩn bị tấn công Nam Đường mà đào một cái hồ lớn, ở đây luyện tập thủy quân, bây giờ trở thành một hồ nước phong cảnh rất thanh tú mỹ miều, trở thành lâm viên hoàng gia của Đại Tống.
Không chỉ là lâm viên hoàng gia, rất nhiều quyền quý nghỉ phép cũng đến đây nghỉ ngơi, hai bên hồ Kim Minh đầy nhà của người quyền quý.
Hồ Kim Minh là một sự bổ sung cho việc hoàng cung không có hồ ngự uyển, thiên tử và đám phi tần có thể nghỉ ngơi ở đây hoặc xử lý triều vụ ở đây, ví dụ khi mùa hè, thiên tử và Tri Chính Đường sẽ đến đây tránh nóng làm việc.
Cao Thao Thao lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, nàng vô cùng thích hồ Kim Minh, thường tới đây đi thuyền du ngoạn, sau khi nàng buông rèm chấp chính mấy tháng, cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, vài ngày nay nàng đều ở hồ Kim Minh.
Con trai Triệu Húc cũng xin nghỉ vài tiếng, đặc biệt đến hồ Kim Minh làm bạn với mẫu hậu.
Dựa theo thời gian hẹn trước, Phạm Ninh đã tới cửa lớn hồ Kim Minh, vài gã hoạn quan đã chờ ở đây rất lâu rồi, hoạn quan dẫn đầu tiến lên trước khom mình thi lễ:
- Mời Phạm sứ quân theo tiểu nhân.
Đặc điểm lớn nhất của sơn trang nghỉ ngơi hồ Kim Minh của hoàng gia là xây dựng trên nước, nhất định phải ngồi thuyền đến Hồ Tâm cung ở giữa.
Lúc này thái hậu Cao Thao Thao ngồi ở trên lầu ba Quan Thủy Các Hồ Tâm cung, mỉm cười nhìn một chiếc thuyền hoa từ bờ đi vào, không lâu sau, có người đến báo:
- Thái hậu, Phạm sứ quân đến rồi.
- Phạm sứ quân đã hẹn với quan gia, dẫn Phạm sứ quân đi gặp quan gia.
- Tuân chỉ!
Hoạn quan đi xuống, không lâu sau, Phạm Ninh được dẫn đến thư phòng tạm thời của Triệu Húc, bài tập của Triệu Húc rất nhiều, trên thực tế cậu ấy không có thời gian đến nghỉ ngơi với mẫu hậu, chỉ là dành ra hai canh giờ ngồi với mẫu hậu, sau đó vội vàng về hoàng cung làm bài tập tối.
Cũng thừa dịp này, cậu ấy gặp Phạm Ninh.
- Vi thần tham kiến bệ hạ.
Phạm Ninh cung kính thi lễ.
Tuy rằng tối qua Triệu Húc đã gặp Phạm Ninh rồi, nhưng cậu ấy chỉ là dự thính, trong lòng cậu ấy có quá nhiều vấn đề muốn trao đổi với Phạm Ninh, cho nên lợi dụng thời gian này triệu kiến Phạm Ninh.
- Phạm ái khanh không cần khách khí, mời ngồi, trẫm hi vọng có thể nói chuyện với ái khanh một cách cởi mở và trung thực.
Phạm Ninh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, có cung nữ dâng trà lên.
Triệu Húc nghiêm túc nói:
- Tối qua ở trên nghị sự tướng quốc, trong đó có một vấn đề trẫm không hiểu, ngoài biển lượng vàng bạc lớn đưa vào Đại Tống, sau đó Đại Tống xuất ra các loại vật tư, điều này có dẫn đến vật tư khan hiếm ở Đại Tống không? Trẫm luôn nghĩ không thông việc này, hi vọng Phạm ái khanh có thể giải trừ nghi hoặc cho trẫm.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Vấn đề này chiều qua vi thần đã nói chuyện qua với Phú tướng công, khá là đơn giản, trên thực tế vật tư phân thành hai loại, một loại là có thể tái tạo lại, một loại không thể tái tạo lại, giống như vàng bạc với các loại khoáng sản không thể tái sinh, các loại gang, đồng còn có thể tạo ra lò đất nung cao cấp của đồ sứ quan diêu, chúng thần muốn giảm thiểu xuất khẩu loại vật tư này, loại vật tư khác chính là vật tư có thể tái tạo, như lương thực, vải vóc, tơ lụa, lá trà vv…, nông dân có thể mở rộng gieo trồng, năm nay trồng rồi, năm sau vẫn có, còn có một vài đồ sứ bình thường không đáng giá, những vật tư này có thể xuất khẩu số lượng lớn, trên thực tế, chúng thần dùng vật tư có thể tái tạo đổi lấy vật tư không thể tái tạo lại ngoài biển.
Triệu Húc gật đầu:
- Trẫm hiểu rồi, chính là dùng lá trà, tơ lụa, vải vóc, đồ sứ để đổi lấy vật tư quý, giống như vàng bạc đồng vv…
- Đúng là như thế, nếu như bản thân chúng ta không đủ dùng, vậy sẽ mở rộng nuôi dưỡng, gieo trồng, tăng vải vóc, sản lượng tơ lụa, ngoài ra, còn có một nhân tố rất quan trọng bệ hạ không thể ngờ tới.
- Nhân tố gì?
- Đó là Đại Tống nắm giữ kỹ thuật tiên tiến nhất, lấy một ví dụ, một cuộn vải lanh ở Đại Tống trên thị trường là một nghìn hai trăm văn, nhưng ở Nam Dương lại trị giá ba nghìn văn, tại sao lại có chênh lệch một nghìn tám trăm văn tiền, chính là vì tơ lụa Nam Dương không có vải bố mịn thoải mái như vậy.
- Giống thế, một con thuyền có thể xuống biển sâu năm nghìn thạch ở Đại Tống cần hai nghìn quan tiền, nhưng Nam Dương lại nguyện dùng một vạn lượng bạc mua thuyền như thế, đây là giá trị của kỹ thuật dệt may và đóng thuyền, Đại Tống và bên ngoài không phải trao đổi thừa và thiếu, mà là lợi nhuận bán kỹ thuật.
- Còn điểm thứ ba sao? Triệu Húc kỳ vọng hỏi nói.
- Thật sự còn điểm thứ ba.
- Thực sự điểm thứ ba mới là mấu chốt giải quyết nghi hoặc của bệ hạ.
Phạm Ninh cười tiếp tục nói:
- Điểm thứ ba chính là hình thức Côn Châu, ở ngoài biển thiết lập châu huyện, nhận tài nguyên trực tiếp từ ngoài biển vào, để triều đình có được lượng lớn vàng bạc giống như ở Côn Châu, nắm bắt lượng lớn tài nguyên, vàng bạc, hương liệu, khoáng sản, dược liệu, gỗ, đất đai vv…, những tài nguyên đó có thể chuyển thành thu nhập tài chính của triều đình, hoàn toàn giải quyết tình hình tài chính khó khăn của triều đình mỗi năm.
Triệu Húc thở dài:
- Rất nhiều việc triều đình không nghĩ tới, giống lời Phạm ái khanh nói tối qua trên trên nghị sự tướng quốc, đảo Lưu Cầu mỗi năm có thể cung cấp trăm vạn gánh bông, tương lai còn có thể cung cấp mấy nghìn vạn thạch lương thực, điều này thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
- Đảo Lưu Cầu chỉ là bước đầu tiên, mục tiêu tiếp theo của thần là đảo Lã Tống, sản vật ở đảo Lã Tống dồi dào, đất đai rộng lớn, nhưng dân số lại thưa thớt, chỉ nước Lã Tống nhỏ bé, dân số không đến mười vạn, thần chuẩn bị sát nhập đảo Lã Tống vào Đại Tống, thành lập phủ Lã Tống, di chuyển trăm vạn dân, có mảnh đất lớn như vậy, phủ Lã Tống sẽ thành kho lương của Đại Tống.
- Lã Tống lớn tới cỡ nào?
- Có lẽ lớn bằng đông đạo Giang Nam, bao gồm sáu bảy nghìn hòn đảo tạp thành, chủ yếu có mấy hòn đảo to, núi thì nhiều, trong đó có đảo Lã Tống có mảnh đồng bằng lớn, đất đai phì nhiêu, ánh sáng chiếu đầy đủ, vô cùng thích hợp gieo trồng lúa nước, một mẫu đất một năm sản xuất hơn mười thạch gạo, Đại Tống đóng thuyền vận chuyển mười vạn thạch lương thực, có thể vận chuyển trực tiếp gạo, hương liệu, cây bông gòn, vàng bạc với sản vật khác của Lã Tống đến Dương Châu, khi đó, Đại Tống sẽ càng thêm giàu có.