Quảng cáo chiêu mộ thứ bảy cũng là về xưởng dệt vải, xưởng dệt vải Tiền thị chiêu mộ bốn ngàn nhân công nữ, ngày tám mươi văn tiền, ưu tiên hộ tịch kinh thành.
Chu Bội ở bên cạnh nói:
- Đây là xưởng thứ ba của Tiền gia Giang Nam rồi, ở Hàng Châu và Thường Châu đều có một tòa, Hàng Châu là xưởng tiêu diệt tơ, Thường Châu là xưởng tơ lụa, đều là ba nghìn máy dệt, mà xưởng kinh thành này là dệt vải.
- Ba xưởng đều là từ năm nay bắt đầu tiến hành sao?
Chu Bội gật gật đầu:
- Nói cho đúng là bắt đầu từ hai tháng nay đấy.
Nói đến đây, trong mắt Chu Bội có chút tò mò hỏi:
- Chuyện này, mấy hôm trước ta còn đặc biệt hỏi Nhị ca, anh ta nói năm nay xuất hiện rất nhiều xưởng lớn, giống nhau mọc lên như nấm, bỗng nhiên từ xung quanh toát ra, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Phạm Ninh cười nói:
- Thật ra cũng không thể có xưởng lớn đột nhiên đi ra, trước kia vẫn có, giống Lăng Cẩm Viện, Nội Nhiễm Viện, Văn Tú Viện, còn có Giảo Cẩm Viện của Các Địa, Tú Cục, Cẩm Viện ở kinh thành... đều là mấy ngàn xưởng, hơn vạn máy dệt, chẳng qua đều là của nhà nước, năm nay xuất hiện viện dệt tư nhân, đây là liên quan đến việc triều đình cổ vũ buôn bán bên ngoài, còn có ta đảm nhiệm Hải ngoại Kinh Lược Sứ, rất nhiều người tinh mắt ý thức được, ngoại thương Đại Tống sắp sửa mở mang, nên mới cùng sắp đặt nhanh chóng.
- Chỉ có điều những thợ nữ đáng thương này, các nàng làm sao tranh được các xưởng lớn!
- Cái này quả thực không có biện pháp, sớm hay muộn có thể như vậy, hiện tại lương thực đưa vào càng nhiều, lương thực đã không kiếm được tiền nữa rồi, rất nhiều quyền quý vốn hùng hậu sẽ đưa mắt chuyển tới thủ công nghiệp và khai khoáng, nếu thợ nữ kỹ thuật thuần thục, cũng có thể đi xưởng lớn, một tháng năm sáu quan tiền có thể kiếm được đấy, không hề ít hơn khi các nàng canh cửi ở nhà kiếm được, chỉ có điều khá vất vả thôi.
Chu Bội thở dài, đứng lên rời đi.
Phạm Ninh lại nhìn tờ báo một lát, nhớ tới sự tình hôm nay Minh Nhân nói cho hắn, Tào gia vô thanh vô tức mua năm tòa diêu khẩu ở Cảnh Đức, một năm sản xuất đồ sứ trên năm vạn kiện, chuẩn bị bán toàn bộ đi hải ngoại, Tào gia đồng thời mua thuyền lớn, thuyền lớn quang vạn thạch mua liền hai mươi thuyền, xưởng khẳng định đã bắt đầu làm rồi.
Phạm Ninh có một loại trực giác, thời đại tư bản Tống triều lại tới rồi.
Hai ngày sau, đội tàu chia làm ba đường xuất phát, một chi đội tàu đi tới tiểu đảo Lưu Cầu, một chi đội tàu đi trực tiếp tới phủ Lưu Cầu, một chi đội tàu khác thì đi phía nam, đi tới đảo Lã Tống, Phạm Ninh thì theo thuyền đến đảo Lã Tống trước, hắn sai Phó sứ Lý Mộ và Phán quan La Giang luôn luôn khai báo công việc lao công Nhật Bản, một khi lao công Nhật Bản đến Tuyền Châu, có thể nghỉ ngơi một ngày nối tiếp vòng hướng Lã Tống.
Bất kể đảo Lưu Cầu nhỏ hay là đảo Lưu Cầu, Đại Tống cũng đã kinh doanh ở trên đảo nhiều năm, rất thành thục phương pháp an trí, 1800 dân chúng đi đảo Lưu Cầu, bọn họ cho dù không thành lập thị trấn mới, trực tiếp bổ sung nhân khẩu huyện Lưu Cầu vậy là đủ rồi, Phạm Ninh một chút cũng không lo lắng.
Hắn chú ý nhất vẫn là phủ Lã Tống, phủ Lã Tống có mở mang được không, bước đầu tiên rất là quan trọng.
Trong khoang thuyền, Phạm Ninh và Minh Nhân ngồi đối diện nhau, A Nhã thì ở một bên để rót trà cho bọn họ, Minh Nhân uống ngụm trà khen:
- Khó trách A Ninh không thích uống trà bên ngoài, có nghệ trà của Tam đệ muội, ai còn muốn uống ở bên ngoài?
A Nhã nghe anh ta gọi mình một tiếng Tam đệ muội, thì lập tức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, liếc Minh Nhân một cái nói:
- Làm người phải có nguyên tắc, nước này đã để ba ngày, còn có thể sắc ra trà ngon sao?
Phạm Ninh cười nói:
- Nàng đừng để ý đến y, y là một người thô kệch, đều là uống chén ngưu trà hai văn tiền, y biết cái gì chứ?
Minh Nhân nghe thấy trợn mắt nhìn thẳng, không ngờ mình uống lại là chén trà hai văn tiền, mình lại ti tiện như thế hay sao?
A Nhã không hiểu, chợt cười nhạt hỏi:
- Quan nhân, cái gì gọi là ngưu trà?
- Chính là trâu uống trà, nàng nghĩ đến con trâu ở nhà cũ uống nước như thế nào là biết.
A Nhã cẩn thận tưởng tượng, bỗng nhiên che miệng bật cười, nàng lại châm cho phu quân một chén trà, lúc này mới lui xuống, không quấy rầy bọn họ nói chuyện.
Minh Nhân thở dài nói:
- Thật sự ta phát hiện tiểu nương tử Nhật Bản cũng rất thú vị, năm nay ta cũng muốn cưới tiểu thiếp Nhật Bản, rời bến đặc biệt mang theo bên người hầu hạ.
Phạm Ninh có chút không vui nói:
- Cái hiện tại huynh uống là trà, không phải rượu, A Nhã còn ở bên ngoài, huynh không nên nói lung tung.
Minh Nhân mới ý thức được mình lỡ lời, y lè lưỡi, không dám lên tiếng nữa.
Phạm Ninh gõ cái bàn hỏi:
- Ta nhớ huynh từng nói cho ta biết, huynh định mua một hòn đảo từ tay quốc vương Lã Tống làm trung chuyển mậu dịch, là có ý gì?
Minh Nhân gãi đầu nói:
- Chủ yếu là cùng người phương tây buôn bán, thời điểm chúng ta tới, người phương tây chưa có tới, thời điểm người phương tây tới thì chúng ta lại không ở đó, thương nhân địa phương liền biến thành thương nhân trung gian, hai người bọn họ ép giá hai đầu, cướp đi một khối lợi nhuận rất to lớn, ta liền suy nghĩ, tự mình làm trung chuyển, mua một bến tàu, xây dựng kho hàng lớn, lưu trữ hàng hóa nhiều, khi người phương tây tới, trực tiếp lấy từ kho hàng của ta, bỏ qua buôn bán trung gian, lợi nhuận cho ta gia tăng ít nhất bảy phần.
- Có ác như vậy?
- Thương nhân địa phương thật sự rất xấu bụng, lại không coi trọng chữ tín, chúng ta sớm muộn sẽ bỏ bọn họ.
- Vậy tại sao phải tự mua đảo, mở kho hàng ở chỗ bọn họ không được sao?
Minh Nhân lắc đầu:
- Mở kho hàng ở chỗ bọn họ, không thể nghi ngờ là nhổ răng cọp, bọn họ sẽ không cho phép, chỉ có tự mình xây dựng hải cảng, còn phải phòng bị quân đội bọn họ đến phá hư.
Phạm Ninh gật gật đầu cười nói:
- Lần này xuống Nam Dương, ta thật sự muốn mua một miếng đất xây dựng hải cảng ở Vương quốc Tam Phật Tề, về sau nơi đó sẽ có quân Đại Tống đóng, vấn đề mậu dịch buôn bán đặc biệt cho các huynh giải quyết cùng với người phương tây.
Đội tàu rốt cuộc lái vào vịnh Lã Tống, đám người di dân đều đi lên boong tàu, nhìn ra phía trên bờ ở phía xa, trên mặt của mỗi người đều tràn ngập kì vọng đối với cuộc sống tương lai.
Trên bến tàu 1 kho hàng cực lớn đang xây dựng, mà ngay ở bên cạnh cách nó không xa, một kho hàng cực lớn khác đã xây xong, mơ hồ còn có thể nhìn thấy có binh lính xếp thành hàng dài trên bến tàu, lúc binh lính nhìn thấy đội tàu đang đến đều đứng lên, hướng về phía đội tàu vẫy tay hoan hô.
Đội tàu không có dừng lại ở bến tàu, mà trực tiếp lái vào sông lớn, hướng mười dặm ngoài thị trấn mà chạy tới.
Rừng rậm dọc theo hai bờ sông sớm đã bị nước Lã Tống chặt không còn cây nào, chỉ thấy vùng đất lớn phì nhiêu, nơi này cũng có thể khai thác phát triển thành đồng ruộng mênh mông vô bờ.
Đội tàu chạy không đến mười dặm, từng tòa nhà gỗ hiện ra trên bờ sông, nơi này là huyện thành mới, Trương Nam lấy bản vẽ huyện Côn Châu làm bản gốc, tại đảo Lã Tống đã xây một Hán huyện, huyện thành rất lớn, ít nhất có thể chứa năm ngàn hộ dân chúng, quân Tống với tốc độ xây dựng quả thật kinh người, không đến một tháng trời, hơn một ngàn tòa nhà gỗ đã đứng sừng sững trên bờ sông.