Thuyền lớn lúc đó cập bờ ở một bến tàu, binh lính đáp mấy khối boong thuyền rộng thùng thình, dân chúng bắt đầu đỡ người già xuống thuyền, trải qua bảy ngày di chuyển, bọn họ cuối cùng đã đến nơi mà bọn họ chờ mong, đồng thời cũng là nơi làm cho họ sợ hãi.
Cũng may vô số quân Tống làm cho tâm trạng sợ hãi của bọn họ thoáng bình tĩnh trở lại, rất nhanh, đám trẻ nhỏ bị một loài động vật chưa từng gặp thu hút, không ngờ là mấy con voi, chúng đang vận chuyển gỗ dưới sự điều khiển của vài người dân bản địa da ngăm đen.
Phạm Ninh cũng rất ngạc nhiên, đảo Lã Tống lại có voi, hơn nữa còn được huấn luyện đến mức có thể làm việc cực nhọc, làm sao có thể? Cho dù có voi cũng không thể huấn luyện nhanh như thế, rõ ràng còn có thổ dân.
Lúc này, Trương Nam chạy ra đón chào, khom mình thi lễ nói:
- Tham kiến sứ quân!
- Trương tư mã khổ cực rồi.
Phạm Ninh xoa dịu y bằng hai câu, lại chỉ vào con voi ở phía xa cười hỏi:
- Voi là chuyện gì xảy ra?
- Đó là một thương nhân đến từ Tam Phật Tề, đã buôn được mười mấy con voi đã qua huấn luyện muốn về Đông Kinh biểu diễn kiếm tiền, nhưng sau đó nghe nói voi không thích ứng được với khí hậu hàn lạnh của kinh thành, liền hối hận, bán voi với giá rất rẻ cho chúng tôi, lại chạy về Tam Phật Tề đi buôn bán hương liệu rồi.
- Ngươi xác thực là gã bán rẻ cho chúng ta?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Cũng không được tính là rất rẻ, chỉ giảm được một chút, mỗi con voi 170 quan tiền, mà giá của gã mua là 180 quan, voi rừng đảo Lã Tống cũng có không ít, đảo nhỏ lân cận càng nhiều, chúng ta đều nhìn thấy, mấu chốt là voi đã được huấn luyện qua, có thể giúp người làm việc, thương buôn để lại cho chúng tôi mấy tên huấn luyện voi, đúng lúc giúp chúng ta điều khiển voi.
Phạm Ninh gật đầu:
- Tiến cử một vài người biết huấn luyện voi, chúng ta cần nhiều voi biết làm việc.
- Nước Tam Phật Tề bên đó có không ít nô lệ biết huấn luyện voi, đều là từ nước Chân Tịch đến, có thể một lần mua cả người và voi, ti chức sẽ phái người đi mua.
- Trước tiên không vội, lần sau ta đi bên đó xem đã, sắp xếp cho dân chúng xong rồi nói sau, tổng cộng hai ngàn sáu trăm hộ dân, có đầy đủ chỗ ở không?
- Chúng ta đã kiến tạo xong một ngàn hai trăm tòa nhà gỗ, không đủ nhưng có thể tạm thời ở lều trại trước, nhiều nhất một tháng có thể kiến tạo hoàn thành.
Phạm Ninh cười cười nói:
- Ta cảm thấy một số phòng ốc cũ của nước Lã Tống có thể tận dụng trở lại, chỉ cần xây dựng lại cũng không tồi, vật liệu gỗ cái gì cũng có thể trực tiếp lấy ra dùng, giống vật liệu gỗ của hoàng cung và mấy tòa vương phủ, như vậy không phải càng nhanh hơn một chút sao.
- Khởi bẩm sứ quân, vật liệu gỗ của mấy tòa vương phủ chúng ta đều dỡ bỏ dùng để dựng kho hàng rồi, vật liệu gỗ của hoàng cung chuẩn bị dùng để tạo công sở, thật ra vật liệu gỗ bên này hoàn toàn đủ dùng, chúng ta cũng đã chặt lượng lớn gỗ, lại không suy xét trang bị lò hay cái gì, xây dựng cực kì nhanh, trực tiếp dùng gỗ thô xây, tuy rằng rất lãng phí gỗ, nhưng nhà cửa tạo thành cũng rất chắc chắn, bên này mùa hè thường có mưa bão táp, nếu kiến tạo không chắc chắn, sẽ rất dễ sụp đổ.
Phạm Ninh thấy y ngay cả bão cũng suy xét tới rồi, liền gật gật đầu, không cần hỏi nhiều nữa.
Hơn một vạn bách tính đều đã rời thuyền, không ngừng có binh lính mang hành lý đưa tiễn thuyền lớn, mỗi hành lý lên đều có lệnh bài ghi số, mọi người đều tự phân biệt, đem hành lý của mình để bên người.
Kế tiếp là chia vào ở các tòa nhà, diện tích huyện thành rất lớn, phân thành năm ngàn tòa nhà, mỗi tòa nhà ước khoảng trên dưới hai mẫu ruộng, dùng hàng rào gỗ giản dị, quan phủ trước mắt chỉ cung cấp nhà ở cơ sở, mỗi nhà chỉ xây được một căn phòng gỗ, nhưng tòa nhà của mỗi hộ diện tích đủ lớn, về sau có thể tự mình xây nhà.
Một bộ phận trên tòa nhà đã xây phòng gỗ, một bộ phận khác thì tạm thời xây dựng liều trại, cụ thể làm sao phân phối thì cần rút thăm quyết định, đây cũng là việc đầu tiên làm nhóm di dân đến Lã Tống chú ý, nhà mới của bọn họ sẽ ở đâu?
Rút thăm rất nhanh, trong vòng nửa canh giờ liền kết thúc, mỗi hộ gia đình đều lấy được một số, từng gia đình căn cứ vào số đi tìm nhà mới của mình.
Trong huyện thành phút chốc náo nhiệt lên, khắp nơi là tiếng cười và sự vui mừng bất ngờ, hô thật to tiếng, Phạm Ninh và Trương Nam đang đi tuần thị trong huyện thành, Phạm Ninh nhìn thấy những người đàn ông đang ở trong vườn nhà dạo bước, suy xét sau này xây nhà như thế nào, phụ nữ thì ở trong phòng thu xếp hành lí, đám trẻ thì hưng phấn ở trong nhà chạy tới chạy lui, cảnh tượng quen thuộc này lại làm cho họ nhớ đến Đường huyện năm đó, theo thời gian lắng đọng lại, phủ Lã Tống cuối cùng cũng sẽ trở thành một lãnh địa hải ngoại giàu có.
- Trương tư mã, ta đã dâng tấu triều đình, đề cử ngươi đảm nhiệm tri phủ đầu tiên của Lã Tống, ngươi phải chuẩn bị tâm lí!
Trương Nam yên lặng gật đầu, y sớm đã ý thức được Phạm Ninh sẽ để mình ở lại Lã Tống.
- Ti chức sẽ tận tâm tận lực, xây dựng Lã Tống thật tốt, không phụ sự phó thác của sứ quân.
Phạm Ninh gật đầu:
- Đợi lát nữa ta sẽ giới thiệu cho ngươi chín tên quan viên, bọn họ là nhóm quan viên đầu tiên của ba huyện, bọn họ hỗ trợ ngươi xây xong huyện mới, sau đó căn cứ vào kinh nghiệm của huyện mới lại xây dựng một huyện thành mới.
- Triều đình chuẩn bị xây ba huyện thành tại phủ Lã Tống?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Triều đình là căn cứ vào kiến nghị của Hải ngoại Kinh lược phủ để đưa ra quyết định, trên thực tế, ta chuẩn bị ở phủ Lã Tống xây chín huyện, trong đó lưu vực phía nam sông Lã Tống xây ba huyện, lưu vực sông Tân Bắc ở phía bắc cho xây hai huyện, sau đó vùng duyên hải phía đông tây mỗi bên xây hai huyện, tất cả có hai vạn hộ dân, bây giờ nói ba huyện chính là ba huyện đầu tiên của lưu vực sông Lã Tống.
Trương Nam giờ mới hiểu quy hoạch của Phạm Ninh, y lại cười hỏi:
- Sứ quân dự định đặt tên huyện như thế nào?
- Cái này ta đã hiệp thương với Tri Chính Đường, mọi người nhất chí ý kiến, thì lấy tên cố hương của đám di dân mà đặt, đằng trước thêm một chữ Tân, cũng như huyện đầu tiên, di dân phần lớn đến từ Diên An phủ, như thế thì lấy chữ Diên, gọi là Tân Diên huyện, hiểu ý của ta không!
- Ti chức hiểu rồi.
Phạm Ninh cười cười lại nói:
- Dùng địa vực đặt tên tốt nhất chỉ giới hạn ở huyện thành, hướng con sông lớn này sẽ chảy qua ba huyện thành, ngươi nói gọi là sông Tân Diên, sau đó huyện thành phía bắc khẳng định sẽ có ý kiến, cho nên loại mệnh danh khu vực này tốt nhất vẫn là đơn giản một chút, đặt cái tên mà mọi người đều có thể tiếp nhận, cũng như sông lớn ở phía bắc, ta cho nó cái tên Tân Bắc Hà, phía Nam gọi là Nam Hà, như vậy thì vừa nhìn hiểu ngay.
- Sứ quân nói rất có đạo lí, ti chức xin tiếp thu.
- Thật ra đây cũng là kinh nghiệm của Côn Châu, từ từ tìm tòi đi! Sau này sẽ có kinh nghiệm từ Lã Tống.