- Sứ quân, việc lao công Nhật Bản thì sao?
Trương Nam lại thật cẩn thận hỏi.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Nhiều nhất qua mười ngày nữa, năm vạn lao công Nhật Bản sẽ đến, các ngươi hãy mau sắp xếp ổn thỏa cho bách tính, đất đai phân phối xong, ngoài xây nhà ra, việc khác để bọn họ tự đi phát triển, sau đó các ngươi phải tập trung tinh lực sắp xếp cho lao công Nhật Bản, nung gạch, xây thành, xây bến thuyền, đốn củi, sửa đường, nắm thật chắc những hạng mục cơ sở này, sau đó lại suy xét việc khai thác mỏ vàng các loại.
Trương Nam cảm giác trách nhiệm của mình rất nặng nề, Phạm Ninh cười nói:
- Yên tâm đi! Lần này ta dẫn đến một trăm học sinh của châu học Tuyền Châu, bọn họ sẽ giúp đỡ làm việc, còn có ngàn quân đội hiệp trợ, việc nhất định sẽ hoàn thành thích đáng.
- Khiến Sứ quân chê cười rồi!
Phạm Ninh vỗ vào vai y cười nói:
- Đi thôi! Triệu tập bọn quan viên lại, mọi người cùng nhau hiệp thương, xem làm sao làm việc đi!
***
Có Côn Châu làm bản gốc, di dân phủ Lã Tống được sắp xếp, phân phối đất đai và xây dựng thành trì đều tiến hành đâu vào đấy, khu doanh lao công của năm vạn lao công cũng đã chuẩn bị sắp xếp, lần này Phạm Ninh mang đến một trăm học sinh tình nguyện viên và bốn trăm thợ thủ công xây dựng, cung cấp kỹ thuật và quản lí trợ giúp việc xây dựng của phủ Lã Tống.
Chỉ dùng thời gian hai ngày, đất đai đã phân phối hoàn tất, những người này là nông dân mất đất đến từ phương bắc, cuối cùng lại có được đất đai của mình, hào hứng tăng vọt, đám nông dân nhanh chóng cày điền trồng trọt, ươm mạ, muốn nhân lúc trước khi mùa mưa đến trồng một kì lúa nước.
Mười ngày sau, đội thuyền từ Nhật Bản đến đã tới cảng Lã Tống, đưa đến năm vạn lao công Nhật Bản và năm ngàn thiếu nữ Nhật Bản, Tân Diên Thành rất nhanh biến thành một công trường lớn, sửa đường, xây thành, đốn củi, ở gần cửa cảng thường rất náo nhiệt.
Rất nhiều thương nhân có khứu giác nhạy bén cũng nghe hỏi tới rồi, giành trước ở trên bến tàu mua đất xây kho hàng, chuẩn bị biến cảng Lã Tống làm nơi chuyển hàng hóa của họ, từng tòa nhà kho, từng cửa hàng, quán rượu, nhà trọ và kĩ viện trước sau đứng sừng sững, thương nghiệp bắt đầu xuất hiện ở phủ Lã Tống.
Sau khi lao công Nhật Bản được đưa đến đã đi vào hoạt động bình thường, Phạm Ninh dẫn đầu đội quân một ngàn người cùng với ba mươi thuyền lớn vạn thạch rời khỏi vịnh Lã Tống, đi tới thủ đô Mạt La Du của Tam Phật Tề.
Tam Phật Tề là vương quốc hùng mạnh nhất Nam Dương thời kỳ Đường Tống, tồn tại hơn năm trăm năm, kiểm soát khu vực rộng lớn Sumatra, phía bắc đến bán đảo Malay, phía đông đến các khu vực rộng lớn ở phía tây và trung tâm đảo Java.
Từ khi Tống triều hình thành đến nay, Quốc vương Tam Phật Tề liên tiếp phái sứ giả đến Đại Tống. Gần như Hoàng đế nào đăng cơ, Quốc vương cũng đều phái người đến.
Giao thương giữa nhà Tống và vùng Nam Dương chủ yếu là buôn bán với Tam Phật Tề và Bột Ni Quốc. Đương nhiên cũng có giao dịch với Chân Lạp và Lã Tống, nhưng số lượng giao dịch không thể so nổi với hai vương quốc có đến mấy trăm vạn dân như Tam Phật Tề và Bột Ni Quốc.
Thuyền đội đã đi qua Bột Ni Quốc, khoảng cách đến Tam Phật Tề cũng không còn xa nữa, Minh Nhân liền nói với Phạm Ninh:
- Tam Phật Tề nhìn thì giống như cung kính với Đại Tống, nhưng đây chỉ là ngoài mặt thôi, quốc gia này từ trên xuống dưới đều chỉ coi trọng lợi ích, nếu không phải họ thấy có thể kiếm lời, bọn họ cũng sẽ không bao giờ đến Đại Tống.
- Huynh nói có thể kiếm lời là chỉ trong giao thương?
Minh Nhân khẽ gật đầu:
- Quốc gia này ngày trước rất lạc hậu, cũng tương tự như Lã Tống vậy, nhưng mà sau này, khi tiến hành giao thương với Đại Tống, đã mang cho bọn chúng những biến hóa nghiêng trời lệch đất, đệ đến đó sẽ phát hiện ra ngay, bọn họ ăn, mặc, ở, đi lại đều có mối quan hệ với Đại Tống, nhưng lợi ích bọn chúng thu được không phải những thứ này, mà là bọn họ làm trung gian buôn bán, họ mua vào hàng hóa của Đại Tống, sau đó bán chúng cho phương Tây với giá cao gấp mấy lần rồi kiếm được lợi nhuận khổng lồ từ họ. Tam Phật Tề lại còn nghiêm cấm thương nhân Đại Tống mở cửa hàng buôn bán ở chỗ của bọn họ.
Phạm Ninh lại hỏi.
- Huynh cùng Quốc vương của bọn họ có quan hệ qua lại sao?
- Đương nhiên đã từng quen biết, Quốc vương bọn họ là Chiêm Ti, nói được vài lời tiếng Hán, chúng ta cũng có thể nói được vài câu thổ ngữ của bọn họ, bọn họ cực kỳ khát cầu thợ thủ công Đại Tống.
- Vì sao?
- Đương nhiên là muốn học tài nghệ, tỷ như kỹ thuật đắp nặn tượng Phật của bọn họ chính là học theo chúng ta đấy, còn có xây dựng, đóng thuyền, bọn họ có thể tạo chiến thuyền ngàn thạch, còn có nấu sắt, tạo ra binh khí, vân vân... đều có bóng dáng của Đại Tống, quân đội cũng có hơn mười vạn người, cũng xem như là cường quốc đứng đầu Nam Dương.
- Nếu ta muốn mua một mảnh đất ở Tam Phật Tề, bọn chúng có đồng ý không?
- Còn xem là muốn mua ở nơi nào? Mua ở đảo chính thì khẳng định không được, nếu như là đảo phụ xung quanh thì còn có khả năng, nhưng phải là đảo phụ rất xa xôi mới được.
Minh Nhân rất rõ ràng tâm tư của Phạm Ninh, lại nói với hắn:
- Thương nhân của quốc gia này vô cùng gian xảo, có ảnh hưởng rất lớn đối với vương thất, nếu chúng ta mua đất ở đường biển có vị trí quan trọng, bọn họ nhất định sẽ ý thức được chúng ta muốn tự mình làm trung chuyển, cướp đoạt lợi ích của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ kiên quyết phản đối, cho nên ta không dám khẳng định có mua được đất hay không.
Trầm mặc một lát, Phạm Ninh lại hỏi:
- Tam Phật Tề vương quốc và Bột Ni Quốc quan hệ như thế nào?
Minh Nhân cười lạnh nói:
- Tam Phật Tề nhiều lần xâm lấn Bột Ni Quốc, giết không ít người, đệ nói xem quan hệ của bọn họ có chỗ nào có thể tốt hơn?
Trong lòng Phạm Ninh nhanh chóng đã định ra được một phương án. Hắn gọi một gã Đô Đầu đến, chỉ vào trên bản đồ nói:
- Ngươi mang một con thuyền tới bờ Tây Hải của Bột Ni Quốc, tìm một lương cảng tự nhiên, tìm được thì lập tức đến kinh thành của Bột Ni Quốc chờ ta.
- Tuân mệnh!
Đô Đầu vội vàng đi, không bao lâu, một chiếc thuyền lớn tách khỏi hạm đội, quay đầu về hướng bắc lái đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, thuyền đội của quân Tống đã tới thủ đô Mạt La Du của vương quốc Tam Phật Tề, thủ đô thành của Tam Phật Tề hoá ra nằm ở phía đông của Bột Lâm bang, mấy chục năm trước từng chiến đấu kịch liệt với Java, kết quả đô thành bị Java chiếm giữ, bọn họ đành phải dời đô ra ngoài Mạt La Du cách đó trăm dặm, sau đó Tam Phật Tề lại đánh bại Java, cũng chiếm lĩnh phía Tây Java, rồi xác nhập hợp nhất với Tam Phật Tề làm một nước.
Cố đô xưa Bột Lâm bang nay đã là một cảng lớn, còn thủ đô mới Mạt La Du, ngày nay là Chiêm Ti thành, trên thực tế cũng là đặt theo tên của Quốc vương.
Sáng sớm ngày kế tiếp, thuyền đội đã tới thủ đô Mạt La Du của Tam Phật Tề. Trên bến tàu vô cùng náo nhiệt, dân chúng địa phương vừa múa vừa hát tiến đến hoan nghênh khách quý Đại Tống đã đến.