- Vương thượng, nếu như triều Tống đã khống chế được một bến cảng, như vậy thương nhân nước đó nhất định sẽ thành lập các cửa hàng để buôn bán, sẽ vượt qua việc buôn bán của ta và phương Tây, lợi ích của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, sẽ chịu tổn thất. Vương thượng tuyệt đối không thể bán đất cho bọn họ, thậm chí kể cả cho thuê cũng không được.
Thương nhân đứng đầu chính là thủ lĩnh thương hội - Bồ Khai Chi, cửa hàng của gia tộc y có sự nghiệp kinh doanh lớn nhất nước Tam Phật Tề, lũng đoạn bốn phần mười việc giao dịch phương Tây. Anh em và con trai y cũng là quan lớn ở trong quân đội. Ở nước Tam Phật Tề thế lực nhà y vô cùng to lớn.
Ý kiến của Bồ Khai Chi đã được toàn bộ những người ở đây đồng ý, bởi vì họ cùng chung suy nghĩ chính là thương nhân Tống với thương nhân phương Tây sẽ trực tiếp giao dịch. Một khi triều Tống ở Tam Phật Tề xây bến cảng như vậy triều Tống đã có nơi làm ăn. Chuyện này tuyệt đối không thể để nó phát sinh.
Quốc vương Chiêm Ti có chút khó xử bởi vì nỗi lo lắng của thương nhân ông hoàn toàn thấu hiểu, nhưng không thể vì vậy mà đắc tội với triều Tống.
Địa Hoa Già La đứng lên nói:
- Vương thượng hãy cân nhắc thêm chút nữa, từ chối quan viên triều Tống không phải một chuyện đơn giản.
Các thương nhân đều ra về hết, lúc này quốc vương Chiêm Ti mới hỏi Địa Hoa Già La:
- Khanh có cao kiến gì không?
Địa Hoa Già La thấp giọng nói:
- Vương thượng, quân Tống đã chiếm được nước Lã Tống, bây giờ tiến công đánh hải tặc Nam Dương cũng hoàn toàn có thể. Theo thần thấy, bọn họ đang kiếm cớ, muốn thâm nhập Nam Dương.
- Trẫm cũng hiểu, nhưng trẫm nên từ chối triều Tống thế nào đây?
- Vương thượng, chúng ta có thể cho bọn họ một mảnh đất ở mặt Đông của đảo Java, nơi đó cách xa với trung tâm thương mại mậu dịch. Mấy người thương nhân cũng không có ý kiến đâu. Nơi đó cũng cách trung tâm của chúng ta khá xa, như vậy có thể chặn được mồm triều Tống. Đúng là một công ba việc.
Cách này khá hay, nơi đó cách xa trung tâm thương mại. Hơn nữa lại còn là một khu rừng rậm, thổ dân hung hãn, cho bọn họ qua bên đó cũng có thể ăn nói được.
Chiêm Ti gật đầu nói:
- Quyết như vậy đi!
Sáng sớm hôm sau, quốc vương Chiêm Ti tiếp kiến Phạm Ninh đến để nói chuyện. Nói tới việc tân hoàng đế Đại Tống đăng cơ, nước Tam Phật Tề nên phái sứ giả tới triều kiến một lần.
Cuối cùng cũng nói đến chuyện thuê đất, Chiếm Ti tỏ ý đồng ý cho triều Tống thuê đất, nhưng phương án cụ thể thì còn đang trong quá trình thảo luận.
Bản hiệp thương cụ thể thì sẽ cùng Địa Hoa Già La bàn, Địa Hoa Già La lấy bản đồ ra nói với Phạm Ninh:
- Trải qua nhiều lần thay đổi hiệp thương, mọi người đều rất hoan nghênh quân đội Đại Tống tiêu diệt thổ phỉ ở Nam Dương, tuy nhiên mảnh đất mà Phạm sứ quân nói trước kia, nước chúng tôi bây giờ đang sử dụng chuẩn bị xây dựng một tòa thành nên không thể cho quý quốc thuê được. Thế nhưng mảnh đất ở phía Trung Đông của đảo Java chúng tôi đang suy nghĩ sẽ cấp mảnh đất này cho quý quốc xây cảng, mong quý quốc hiểu cho nỗi khó xử của chúng tôi.
Kết quả này Phạm Ninh đã dự liệu được trước, hắn nghe nói quốc vương đã triệu tập thương nhân để bàn về chuyện này, càng biết rõ ý tưởng của mình sẽ không thành. Nơi hắn muốn là mảnh đất Singapore đời sau, nhưng đối phương cũng rất khôn khéo, không cho hắn cơ hội, mà đem mảnh đất mặt đông nước Tam Phật Tề cho mình. Nơi đó cách xa eo biển Malacca mấy ngàn lý, hắn cần mảnh đất đấy ư?
Nói như vậy, không bằng hắn đi Ceylon mua đất cho xong.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Thực không dám giấu, chúng tôi ở nước Lã Quốc đã có một mảnh đất, chỉ hy vọng ở phía Tây xây dựng một bến cảng cùng với bến cảng của lữ quốc cùng làm ăn, vậy nên tôi mới nhìn trúng mảnh đất đối diện eo biển. Nhưng nếu như quý quốc không tiện thì cũng không sao, chúng tôi có thể đi nước Thực Tịch mua một mảnh đất. Tấm lòng của quý quốc ta xin nhận.
Nếu như đối phương không cho hắn cơ hội, vậy hắn cũng chẳng muốn lãng phí thời gian ở nước Tam Phật Tề này nữa, tìm nước Bột Hải Ni cũng như vậy, Phạm Ninh từ chối thẳng ý định của nước Tam Phật Tề khi đem phía Đông đảo Java bán cho mình, sau đó cáo lui.
Giữa trưa, chín chiếc thuyền chở chín trăm tên lính đi lên hướng Bắc, Minh Nhân phái một đội huấn tượng ở lại Tam Phật Tề mua hương liệu, Địa Hoa Già La ở bến tàu tiễn Phạm Ninh, nhìn thấy con thuyền của triều Tống đi xa, trong lòng lão nặng trịch vì không biết Tam Phật Tề từ chối triều Tống là phúc hay là họa.
Bột Hải Ni là một quốc gia cổ chiếm cứ đại bộ phận đảo Kalimantan ngày nay, nhưng nước Bột Hải Ni không hề bị diệt, chỉ có điều lãnh thổ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành nước Brunei ngày nay.
Bột Hải Ni Quốc một mực phái sứ giả triệu kiến Đường Tống, nhưng bất luận là nhân khẩu hay là thực lực của quốc gia thì thủ đô Bột Hải Ni luôn kém hơn Tam Phật Tề, vẫn bị Tam Phật Tề dò xét, nước Tam Phật Tề từng xâm lấn nước Bột Hải Ni nhiều lần vậy nên hai nước đã kết thù sâu đậm, thậm chí nước Tam Phật Tề còn có ý tưởng giúp nước Lã Tống đánh nước Bột Hải Ni từ hai hướng Đông và Tây.
Chính bởi như vậy mà sau khi Phạm Ninh ở nước Bột Hải Ni đề xuất yêu cầu mua đất, quốc vương nước Bột Hải Ni đồng ý ngay, ngoại trừ thủ đô ra, Đại Tống có thể ở nước Bột Hải Ni mua bán hay xây bến cảng đều được.
Đội thuyền ở vùng duyên hải Tây Bộ nước Bột Hải Ni vận chuyển hàng hóa. Nơi này là bờ Tây Hải đảo Kalimantan, mặc dù ở đây không có tính ưu việt của eo biển Malacca nhưng đối với đội tàu phương Tây mà nói, ở đây cũng không được tính là quá xa. Từ đây đến Mạt La Du thành cũng chỉ có một ngày đi. Một khi thương nhân Đại Tống ở đây xây dựng cửa hàng, dự trữ hàng hóa, dựa vào ưu thế giá cả sẽ dễ dàng cướp đi khách hàng của Tam Phật Tề.
Còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là nước Bột Hải Ni cũng có nhiều loại hương liệu, giá cả lại rẻ, chất liệu cũng không kém so với nước Tam Phật Tề.
Cứ như vậy, sự chuyển dịch thương mại sẽ làm nước Tam Phật Tề bị thiệt hại.
Như vậy cái này được gọi là rượu mời không uống mà lại uống rượu phạt, trong một thời gian dài nước Tam Phật Tề kì thị triều Tống nên đã chiếm được nhiều lợi nhuận. Chẳng nhẽ, triều Tống lại chịu thua à?
Các sản phẩm nội địa của Tống triều tăng nhanh, Phạm Ninh bắt buộc phải tìm thị trường tiêu thụ cho chúng. Nếu trông chờ vào nước Tam Phật Tề thì chẳng bằng dựa vào sức mình, tạo ra mấy bến cảng của triều Tống ở Nam Dương.
Người dẫn đường cho Phạm Ninh trước kia đã tìm ra một vài bến cảng tự nhiên ở khắp bờ Tây Hải.
Lúc này y cầm bản đồ và báo cáo với Phạm Ninh:
- Khởi bẩm sứ quân, ti chức hiện nay tìm được ba bến cảng lần lượt ở Bắc bộ, Trung bộ và Nam bộ. Nhưng theo ti chức thấy bến cảng ở Trung bộ là ổn nhất. Bến cảng đó vừa đẹp là cửa biển của một con sông lớn, đất đai phì nhiêu có bình nguyên rộng lớn. Diện tích cảng cũng rất rộng lớn, tàu thuyền có thể ra vào dễ dàng.