Phạm Ninh ngẩng đầu hỏi tùy tùng:
- Bây giờ chúng ta đi trung bộ chuẩn bị xem đất sao?
- Đúng vậy đi nửa ngày là đến.
Cảng quân Tống tìm được đó là Pontianak của đời sau, chỗ đó vừa đẹp là nơi giao nhau của hai con sông Kapuas và Landak*. Đất đai trong đấy là vùng đầm lầy lớn, nhưng mấy nghìn km vùng duyên hải lại rất bằng phẳng, cây cối không nhiều lắm, ở đây có người của nước Bột Hải Ni dựa vào nghề bắt cá và săn bắn mà sống.
* Pontianak: Pontianak là thành phố ở phía tây Indonesia, trên đảo Borneo, thủ phủ của tỉnh Kalimantan Barat, tại khu vực giao nhau của sông Kapuas Nhỏ và sông Landak, gần Biển Đông
Vị trí ở đây không tệ, Phạm Ninh vừa nhìn đã thích, vậy nên hắn đi tìm quan viên của nước Bột Hải Ni:
- Nơi này triều Tống ta muốn mua, các ngài ra giá đi.
Quan nước Bột Hải Ni cười nói:
- Quốc vương của chúng tôi đã tỏ rõ ý nếu như triều Tống muốn mua, chỉ cần trong vòng trăm dặm, chúng tôi chỉ lấy một giá.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ta hiểu ý tốt của quốc vương nước ngài chính là tặng đất cho Đại Tống, bây giờ chưa có vấn đề, ta lo lắng sau này mới có vấn đề xảy ra, tốt nhất vẫn nên công khai giá, Đại Tống sẽ dựa theo giá cả bình thường để mua.
Quan viên khó xử:
- Chuyện này không phải ta quyết mà được!
- Vậy ngài nói cho ta biết, mảnh đất này trị giá bao nhiêu tiền?
- Đất nơi này không đáng giá, nếu quý quốc nhất định muốn mua bán công bằng vậy thì nhiều nhất là một nghìn bảy thất tơ lụa.
- Vậy một nghìn bảy thất tơ lụa, Đại Tống mua mảnh đất trăm dặm ở cửa sông này.
Đang xác định ruộng đất phía sau bờ Tây Hải nước Bột Ni, Phạm Ninh lập tức chạy về đô thành Brunei nước Bột Ni, chính thức cùng quốc vương Bột Ni ký hiệp nghị chuyển nhượng ruộng đất, làm cho Tống Triều lấy được vùng duyên hải khoảng bảy ngàn ki-lô- mét vuông nước Bột Ni.
Ba ngày sau, Phạm Ninh quay trở về phủ Lã Tống, lúc này phủ Lã Tống tựa như một công trình lớn, khắp nơi đều chìm trong khí thế xây dựng ngất trời, con đường từ thị trấn đến cảng biển đã xây dựng cải tạo xong, con đường rộng lớn thẳng tắp nối thẳng từ thị trấn đến cảng biển.
Bức tường mới của huyện Tân Diên đã hình thành, lều trại bên trong thành giảm bớt chỉ còn hơn bảy mươi lều, thị trấn dọc theo bờ sông phía tây nhìn ra đồng bằng mênh mông bát ngát, khe rãnh ngang dọc, ba guồng nước lớn ở bờ sông, mượn lực của dòng chảy, ngày đêm không dừng dẫn nước sông vào giữa khe rãnh.
Ở khắp nơi giữa đồng bằng là dân chúng đang cày ruộng trồng rau, đủ loại rau quả đã lặng lẽ nảy mầm, nơi nơi bừng bừng sức sống, một cảnh tượng phồn vinh.
Phủ Lã Tống quả thực chính là Côn Châu thứ hai, có kinh nghiệm ở Côn Châu, có nguồn lao động và tài lực sung túc, dân chúng có cuộc sống mới sung mãn không thời hạn, có quan viên có lòng làm việc, còn có tố chất huấn luyện, quân đội ngẩng cao sĩ khí, quá trình xây dựng phủ Lã Tống tiến triển một cách nhanh chóng.
Trương Nam đến bến tàu nghênh đón Phạm Ninh trở về, thấy Phạm Ninh tinh thần phấn chấn rời thuyền, Trương Nam cười nói:
- Xem ra chuyến này sứ quân đi Nam Dương rất thuận lợi!
Phạm Ninh lắc đầu nói:
- Vùng đất ta muốn nước Tam Phật Tề nhất định không chịu cho chúng ta, nhưng thật ra nước Bột Ni rất hào phóng, bán một ngàn cuộn tơ lụa và một bến cảng giàu tốt cho chúng ta, chỉ có thể hoàn thành kế hoạch dự phòng của ta.
- Vậy bước tiếp theo là cần xây dựng cảng mới sao?
- Đúng vậy, lần này ta dự định dẫn mười ngàn nhân công Nhật Bản qua, xây dựng bến tàu, kho hàng và một huyện thành nhỏ lên trước.
- Vậy bách tính thì sao?
Trương Nam có chút lo lắng hỏi han:
- Sứ quân định từ trong đây dời một bộ phận trước có phải hay không?
- Việc này không cần thiết, cảng mới là một tòa thành quân sự và thương mại, sau này chỉ có phần lớn thương nhân sống, ta không có ý định di chuyển nhiều dân chúng như trước đây, nhiều nhất là mấy trăm hộ, lựa chọn di dân từ Tuyền Châu và Phúc Châu là được rồi.
- Ty chức đã hiểu rõ, không biết khi nào sứ quân cho đòi nhân công Nhật Bản qua?
- Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là sáng mai lên đường.
Phạm Ninh quả thật khá hy vọng có thể nhanh chóng xây dựng cảng mới, thành lập căn cứ buôn bán ở Nam Dương, phối hợp phát triển với sản nghiệp nội bộ Đại Tống.
Sáng sớm hôm sau, hai mươi chiếc thuyền chở hai ngàn tên lính và hai mươi thuyền chở mười ngàn nhân công Nhật Bản rời khỏi vịnh Lã Tống, đi tới sắp xếp ở cảng mới.
Mấy ngày sau, Phạm Ninh lại trở về cảng mới, lại ngoài ý muốn phát hiện trong hải cảng xuất hiện nhiều con thuyền bỏ neo, Minh Nhân cũng ngồi thuyền trong đó.
Lúc Phạm Ninh lên bờ, Minh Nhân dẫn dắt gần trăm thương nhân nổi danh ở triều Tống đến bái kiến.
Phạm Ninh quả thật ngạc nhiên vì khứu giác nhanh nhạy của những thương nhân này, cười hỏi:
- Các huynh làm sao biết ta sẽ mua mảnh đất này?
Minh Nhân dương dương đắc ý nói:
- Chúng ta nghe nói hiệp nghị mua sắm giữa đệ và Tam Phật Tề không thành, chúng ta liền đoán được đệ sẽ mua ở nước Bột Ni, cho nên đều đến Bột Ni hỏi, liền đã biết là nơi này.
Phạm Ninh vui vẻ cười nói:
- Xem ra tất cả mọi người đều trông chờ vào chỗ cảng mới này!
Mọi người mồm năm miệng mười nói:
- Chúng ta bị Tam Phật Tề phân biệt đối xử mấy thập niên, đã đợi được đến ngày này, cho phép chúng ta thành lập trung chuyển kho hàng ở Nam Dương, như vậy chúng ta mới có thể trấn thủ Nam Dương, cùng thực hiện buôn bán với thương thuyền của phương Tây.
Phạm Ninh gật đầu nói:
- Cảng mới này hoàn toàn là cảng của Đại Tống, một phần thuộc về Tuyền Châu, Thị Bạc Ty Tuyền Châu lại thành lập công sở ở đây, hằng năm còn sẽ có hai ngàn thủy quân và mấy trăm chiến thuyền Đại Tống đóng ở đây, bất kể là lợi ích hay an toàn của mọi người đều sẽ nhận được trọn vẹn sự bảo đảm an toàn.
- Xin hỏi sứ quân, chúng tôi có thể mua đất xây dựng kho hàng và cửa hàng ở trong này sao?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Đương nhiên có thể mua, điều kiện là phải xây dựng ngay sau khi mua, không cho tích trữ đất, chỉ là ta còn chưa có cân nhắc kỹ xây dựng cải tạo bến tàu và thành quân sự.
Minh Nhân vội vàng tiến lên, đem một quyển bản vẽ đưa cho Phạm Ninh:
- Đây là ý kiến chúng tôi thống nhất, xây dựng cải tạo bến tàu, cửa hàng và kho hàng như thế nào, mọi người hội ý vẽ một bức bản đồ, mời Kinh lược sứ tham khảo.
Hiệu suất của bọn họ ngược lại cũng rất cao, không ngờ đã thay mình suy nghĩ kỹ, tuy nhiên những thương nhân này kinh nghhiệm phong phú, biết mình cần gì, mình dựa theo suy nghĩ của bọn họ đến xây dựng cảng cũng không phải là không thể được, Phạm Ninh mở bản vẽ ra nhìn, đám người này suy nghĩ quả thật chu toàn, khoảng cách giữa kho hàng và khu dỡ hàng rất gần, các doanh nghiệp và cửa hàng đều đặt ở phía sau, làm như vậy có chỗ tốt là tiết kiệm cường độ vận chuyển rất nhiều, dễ dàng nhập kho xuất kho.
Nhưng Phạm Ninh dù sao cũng là Kinh lược sứ, hắn cần suy tính nhiều chuyện hơn so với thương nhân, ví dụ như bến tàu quân đội, cung cấp lương thực vật tư cho kho hàng, mặt khác, hắn còn hy vọng sẽ hợp tác sâu sắc cùng nước Bột Ni, thực tế nhất là nhân công bến tàu, Phạm Ninh không có ý định để nhân công Nhật Bản làm, tốt nhất là có thể thuê nhân công Bột Ni, hắn cũng hy vọng thương nhân Bột Ni cũng vào chiếm giữ cảng mới, thương nhân nước Bột Ni sẽ mang đến cho bọn họ những đặc sản của bổn quốc, nơi này nổi tiếng nhất là Long Tiên Hương và trầm hương.