Phạm Ninh gật đầu, hướng mọi người nói:
- Nếu mọi người không vội có thể đợi hai ngày, hai ngày sau, ta sẽ thực hiện phương án hải cảng, sau đó bán đất ra, vừa lúc nơi này có nhân công Nhật Bản và thợ thủ công xây nhà, mọi người có thể mời thợ thủ công và nhân công Nhật Bản đến xây dựng kho hàng và cửa hàng.
Tuy rằng không ít người nhớ nhà như dao cắt, nhưng lúc này sẽ không ai rời đi, hai ngày sau là bắt đầu bán đấy, bản thân trở về một chuyến phải ít nhất là hơn một tháng, lúc ấy thì cơm canh đều lạnh cả rồi.
Mười ngàn nhân công không có thời gian nghỉ ngơi, đi vào quỹ đạo rất nhanh, bây giờ còn chưa có tiến hành xây dựng cải tạo kho hàng và cửa hàng, địa điểm thành quân sự cũng chưa xác định, nhóm nhân công đã bắt đầu đốn củi nung gạch.
Phạm Ninh ngây người ở cảng mới ba ngày, hơn mười thương nhân đi theo hắn bận rộn quy hoạch hải cảng, đang lúc mọi người hợp mưu hợp sức, bản vẽ quy hoạch hải cảng rốt cục cũng hiện ra, bến tàu chia làm hai bộ phận là bến tàu cho quân đội và bến tàu cho thương nhân, chiến thuyền bến tàu quân đội ở phía bắc, chiếm ba phần của bến tàu, là một bến tàu khá là độc lập.
Khu vực rộng lớn còn lại ở phía nam là bến tàu cho thương nhân, có thể để cho mười chiếc thuyền lớn cùng lúc bỏ neo dỡ hàng, ở vịnh ngoài thì có thể tạm thời cho trên trăm chiếc thuyền lớn bỏ neo.
Bên trong thương cảng chia thành ba khu một thành, theo thứ tự là khu kho hàng, khu thương mại, khu buôn bán và thành Tân Cảng, đường rộng, bốn phương thông suốt, còn lại mặt sau thành nhỏ là công sở và chỗ ở cư dân.
Tất cả đồng cỏ cũng đã được dùng vôi vẽ lên, hình dáng khu cảng dần hiện ra.
Trên bến tàu, hơn một trăm thương nhân cãi vã thành một đoàn, tuy rằng có hàng trăm ô để lựa chọn, nhưng mỗi người đều muốn lấy ô tốt nhất, đó là cửa hiệu mặt tiền.
Khu thương mại tổng cộng có bốn hàng, hàng thứ nhất có sáu mươi mốt ô, trong đó ở giữa mỗi ô là một quan nha thuyền biển, mỗi một thương thuyền đầu phải tiến hành đăng ký.
Ngoài ra còn có một số chỗ thu thuế ở hải cảng đô thành Mạt La Du của vương quốc Tam Phật Tề, mỗi thương gia đều phải trả thuế ba ly dựa trên giá trị của hàng hóa, cũng chính là 3%, sau đó rời cảng dựa vào đơn thuế, nếu là một mua một bán, vậy phải nộp hai loại thuế, thuế suất thực tế trở thành 6%, thuế phú khá cao.
Nhưng cảng mới của triều Tống thực hiện miễn thuế, ở trong này không cần nộp thuế, nhưng nhất định phải tuân theo sự quản lý, đăng ký chủng loại hàng hóa chi tiết, nhưng hàng hóa hải ngoại nhập vào Đại Tống lại phải giao ba ly thuế, nộp thuế ở Quảng Châu, Tuyền Châu, Minh Châu và ở cảng, ở Tân Cảng thì không cần, việc này khiến cho thương nhân nước ngoài có một loại ảo giác, buôn bán ở Tân Cảng được miễn thuế hoàn toàn.
Nhưng len luôn ở trên cơ thể con cừu, thương gia ở giữa đương nhiên sẽ cò kè mặc cả, thêm ba ly thuế nữa, nhưng so với thương nhân Tam Phật Tề ở giữa trục lợi, thương nhân triều Tống ở giữa vẫn là công bằng, phúc hậu hơn.
- Tất cả mọi người đừng ầm ĩ nữa!
Một gã quan viên đi tới cao giọng nói:
- Sứ quân đã quyết định dùng rút thăm để quyết định phương pháp xử lý, quyết định các nơi mọi người sẽ sở hữu, mọi người tới tập trung ở lều trại bên kia đi!
Ở khu đất xây dựng một cái lều lớn làm Thị Bạc Ty (ty thuyền biển), nơi này là công sở lâm thời của khu cảng, vài tên quan viên đã bố trí xong hội trường, một cái bàn lớn bên trên có một ống thẻ tre to, có hơn một trăm khu đất để phân chia.
Một lát sau, hơn một trăm thương nhân tụ tập dưới một mái nhà, Phạm Ninh khoát tay, mọi người an tĩnh lại.
Lúc này Phạm Ninh mới chậm rãi nói:
- Trước khi rút thăm, ta muốn nói hai chuyện, chuyện thứ nhất, ta hy vọng đợi lát nữa mọi người cùng ngồi một chỗ thương hiệp, sẽ thành lập Thương hội Tân Cảng Đại Tống, này chủ yếu là phòng ngừa thương nhân phương Tây ở giữa lợi dụng cạnh tranh ép giá Tống thương, đồng thời hòa giải mâu thuẫn giữa các thương gia. Là tổ chức thương nhân của bản thân, bảo vệ lợi ích của bản thân.
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, thành lập thương hội là thủ đoạn thương nhân tự bảo vệ quyền lợi của bản thân, việc này đã sớm trở thành nhận thức chung, nhưng nước Tam Phật Tề không cho phép bọn họ thành lập thương hội, nói cho cùng là sợ các thương nhân liên hợp lại.
Phạm Ninh đợi mọi người an tĩnh lại rồi tiếp tục nói:
- Chuyện thứ hai là về lần rút thăm này, ta cũng cần phải giải thích rõ ràng cho mọi người, có sáu đặc quyền, trong đó bốn cái là cho Đại Tống, hai cái là cho nước Bột Ni, ta tin rằng mọi người sẽ có hứng thú với bốn cái đặc quyền cho Đại Tống, ta tuyên bố với mọi người một chút, một là đặc quyền quân đội, một cái là đặc quyền của thương nhân hoàng tộc, còn hai đặc quyền là thưởng cho hai cửa hàng Tuyền Châu có những đóng góp to lớn cho việc thành lập Tân Cảng, bọn họ cung cấp hai mươi vạn thương thuyền không ràng buộc, một là cửa hàng Phạm thị, còn lại là cửa hàng Lý thị, Lục gia trở lên không cần rút thăm, trực tiếp có được sáu cửa hàng ở hàng thứ nhất khu đất.
Cái đặc quyền này không có gì để nói, mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Phạm Ninh nhìn thoáng qua mọi người, lập tức tuyên bố:
- Mọi người có thể căn cứ dãy số khi vào cửa trướng, dựa theo trình tự dãy số, bây giờ lên đài rút thăm.
Kết quả rút thăm tự nhiên sẽ là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, các thương nhân hàng thứ hai rút thăm được chỉ có thể tự an ủi mình, ít nhất sắp xếp của bọn họ tốt hơn hàng thứ ba và thứ tư, có lẽ bọn họ sẽ đem bảng hiệu dựng cao hơn một chút.
Nhưng bất kể là nói thế nào thì ít nhất một trăm lẻ chín ô đất đều đã có chủ nhân rõ ràng, bây giờ bọn họ cần phải trả phí mua đất và phải khởi công xây dựng cải tạo cửa hàng nội trong ba tháng tới.
Phí mua đất rất rẻ, mỗi miếng đất ước chừng hai mẫu ruộng, tổng cộng mười lượng bạc, kế tiếp rất nhiều thương nhân vội vã chạy tới Thị Bạc Ty ký tên xây dựng hiệp nghị, phụ trách xây dựng phòng xá là quan viên họ Lỗ, là quan viên bát phẩm Phủ Kinh Lược Hải Ngoại, y đặc biệt chẩn bị mười hai bản vẽ cửa hàng, các thương nhân có thể chọn một bộ bản vẽ trong số đó, thanh toán phí xây dựng, một tháng sau là có cửa hàng rồi.
Lúc này, từng kho hàng thật lớn đang được xây dựng trong vùng, tất cả kho hàng đầu thuộc về Thị Bạc Ty, có thể cho các thương nhân thuê với giá rẻ, trên bến tàu, hàng ngàn nhân công Nhật Bản đang san lấp mặt bằng, rồi lại dùng hỗn hợp vôi và nước gạo rải theo tấm gạch cảng Lã Tống chuyển tới.
Mặt dù nó là một bến cảng tự nhiên, nhưng đất trên bờ cũng không bằng phẳng, cần lấp những chỗ trũng, bỏ đi những hòn đá cao vụn, sau đó dùng gạch lớn trải, trang bị sợi dây buộc trụ tốt, hình thành một cái cổng lớn đạt đến vài dặm.
Bắt đầu theo Côn Châu, gần như tất cả các cảng cũng đều làm như vậy, như vậy mới có thể lợi dụng được hết ưu thế tài năng của hải cảng.