Minh Nhân mặt dày ở phía sau Phạm Ninh nói:
- Phạm Ninh, thật sự là không bán kho hàng à?
- Về sau sẽ xem xét bán ra một số, nhưng hiện tại không bán, ta đã cho huynh cửa hàng đặc biệt, dùng danh nghĩa Lý gia lấy cho huynh hai cửa hàng có vị trí tốt nhất, huynh còn chưa hài lòng, còn muốn mua kho hàng, không phải là đặt ta trên lửa nướng sao?
- Thực tế đệ có thể không công khai tuyên bố nó mà!
- Nói nhảm!
Phạm Ninh không nhịn được mắng:
- Huynh cho rằng tất cả mọi người đều là thằng ngốc, huynh lấy được khu tốt nhất là do rút thăm được hay sao? Còn không bằng tuyên bố công khai đặc quyền, nói ra nguyên nhân rõ ràng, huynh có cống hiến thì tự nhiên sẽ có thưởng cho, mọi người tự nhiên cũng không thể nói gì huynh.
Minh Nhân gãi đầu:
- Nếu cửa hàng Phạm thị có cống hiến, vậy bán một kho hàng cũng không được sao?
Phạm Ninh thở dài nói:
- Cửa hàng có đầy đủ hơn mặt bằng, cho nên ta mới công khai bán đấu giá, nhưng trước mắt chỉ có ba mươi kho hàng, nếu mỗi người đều muốn thì ta làm sao chia? Cuối năm mười người xếp hạng đầu có quyền mua kho hàng, huynh tự mình cố gắng đi!
- Chúng ta vẫn là đại thương nhân đệ nhất cảng Tuyền Châu, hẳn là không có vấn đề gì.
- Không chắc, đại thương nhân cảng Quảng Châu rất nhiều, huynh chỉ có thể xếp thứ bảy, phía sau cũng đều rất chặt chẽ, hơi không để ý, huynh đã bị quăng đến sau mười cái tên đầu rồi.
Khóe miệng Minh Nhân co giật một chút, hóa ra còn phải tính cả cảng Quảng Châu, vậy thì áp lực thật lớn.
Lúc này, một gã thuộc hạ chạy tới báo cho Minh Nhân biết, mọi người phải thảo luận việc thương hội, mời Minh Nhân lập tức đến dự.
Phạm Ninh cười cười:
- Mau đi đi!
Minh Nhân chạy vài bước, lại quay đầu hỏi:
- Ta muốn đưa voi đến phủ Lã Tống, sau đó lại đi mua hương liệu ở thành Brunei, rồi lại trở về Tuyền Châu, đệ có đi cùng không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ta không đi Lã Tống, trực tiếp về Tuyền Châu, chúng ta gặp nhau ở Tuyền Châu đi!
- Được rồi! Chúng ta gặp ở Tuyền Châu.
Minh Nhân phất tay rồi chạy như bay.
Phạm Ninh nhìn nhìn mọi người hừng hực khí thế xây dựng, xoay người đi đến quân doanh.
Sáng sớm hôm sau, đội thuyền của Phạm Ninh rời khỏi Tân Cảng, trở về Tuyền Châu.
Thời gian hai năm trôi đi rất nhanh, đã đến tháng năm năm thứ ba Trị Bình.
Phạm Ninh đảm nhiệm chức Kinh lược sứ hải ngoại cũng đã hai năm rưỡi rồi.
Hai năm rưỡi qua, tin tức không ngừng truyền đến khiến cho hắn trở thành tiêu điểm chú ý của kinh thành.
Tháng tư năm kia, phủ Kinh lược hải ngoại đã khai thác phủ Lã Tống, đạt được số vàng khổng lồ hơn một triệu hoặc nhiều hơn.
Tháng năm, phủ Kinh lược hải ngoại thành lập Tân Cảng ở Nam Dương.
Tháng sáu, thành lập huyện Lưu Ly, huyện Tân Bắc ở phủ Lưu Cầu.
Tháng mười, phủ Kinh lược hải ngoại thăm dò mỏ ở nước Nhật Bản phát hiện núi bạc số lượng cực lớn, Đồng Nguyệt. Côn Châu vận chuyển đến Đại Tống năm triệu lượng bạc trắng, bảy trăm ngàn lượng vàng.
Tháng hai năm trước, phủ Lã Tống vận chuyển đến Đại Tống năm mươi vạn lượng vàng, tháng chín năm trước, phủ Kinh lược hải ngoại tiến hành lần buôn bán thứ ba với chính phủ Nhật Bản, năm đó Đại Tống lãi được tổng cộng là ba triệu lượng bạc trắng.
Tháng năm, phủ Lưu Cầu thực hiện việc tự cấp lương thực, cũng là lần đầu tiên vận chuyển đến triều đình tám trăm ngàn lượng bạc trắng.
Ngay tại tháng hai vừa rồi, phủ Lã Tống lại vận chuyển đến Đại Tống chín trăm ngàn lượng vàng, ngắn ngủi trong hai năm sản lượng của phủ Lã Tống đã đạt đến trăm vạn lượng vàng.
Khai thác ở hải ngoại không chỉ mang đến cho triều đình lượng thu nhập tài chính lớn, đồng thời cũng mang đến cho dân chúng Đại Tống những niềm vui bất ngờ không tưởng, giá lương thực và vải vóc đều giảm xuống hai phần, trước đây một lạng bông một xâu tiền, giảm giá còn hai mươi, năm mươi văn một lạng, từ năm trước đến năm ngoái, bông đến từ phủ Lưu Cầu và phủ Lã Tống đưa vào kinh thành một triệu gánh.
Hai năm qua ở phụ cận kinh thành xuất hiện bảy nhà xưởng lớn có ba nghìn máy dệt, chiêu mộ gần năm vạn nữ công trẻ tuổi, trong hai năm rưỡi phủ Lã Tống công khai chiêu mộ một trăm ngàn thợ mỏ và năm vạn nhân công lương thực, đãi ngộ hậu hĩnh, phủ Lưu Cầu thì chiêu mộ một trăm ngàn nhân công lương thực và nhân công hái bông vải.
Số lượng thợ thủ công được tuyển bởi các xưởng đóng tàu chính thức và tư nhân lên đến mấy chục vạn người.
Việc chiêu mộ đã mang lại hiệu ứng cánh bướm (thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó) không tưởng, tiền công bình thường của nha hoàn kinh thành từ năm trước một ngày tám mươi văn, đến năm nay đã tăng thành một ngày một trăm văn, hiện tại tám điền trang lớn của phủ Khai Phong thông báo quảng cáo tuyển dụng tá điền lên "Tín Báo" và "Tiểu Báo", đãi ngộ tá điền theo thu hoạch tăng từ năm thành lên sáu thành, nếu ký kết lâu dài, còn có ưu đãi.
Suốt một năm trước, chiêu mộ nhân công đã trở thành luận điểm thảo luận hàng đầu của toàn bộ kinh thành, mở mục buôn bán của "Tín Báo" và "Tiểu Báo" ra, chi chít quảng cáo đều là chiêu mộ nhân công.
Nhu cầu số lượng tơ tằm cực lớn khiến nông dân Đại Tống gieo trồng nhiệt tình có xu hướng tăng cao.
Kinh tế phát triển mạnh, quân phú giảm bớt, tài chính liên tục được cải thiện, năm trước, lần đầu tiên triều đình Đại Tống dư tài chính sau năm mươi năm.
Bởi vì nhu cầu các loại sản nghiệp phát triển mạnh mẽ, chịu áp lực, triều đình thảo luận cải cách hộ tịch thợ thủ công hơn một năm trời cuối cùng cũng có kết quả, Cao Thái hậu chính thức hạ chỉ, hủy bỏ chế độ hộ tịch thợ thủ công trong mấy trăm năm qua, trăm triệu thợ thủ công Đại Tống đổi thành dân tịch, thợ thủ công có thể tự do lựa chọn đi xưởng dân doanh và quân doanh, nhưng thợ thủ công Quân Khí Giám là ngoại lệ, tuy rằng bọn họ cũng bị hộ tịch thợ thủ công, nhưng không có nơi nào khác để mưu sinh, triều đình vẫn nghiêm cấm dân gian chế tạo binh khí như trước.
Giữa trưa, đầu đường Đông Kinh mưa nhỏ tí tách, Phạm Ninh xuống xe ngựa, đi vào một tửu lâu mới mở ở đầu đường.
Hắn vào kinh đã mười ngày, đã báo cáo công tác với Thái hậu Cao Thao Thao ba lần liên tiếp, nhưng Cao Thao Thao vẫn như trước, không chịu phê chuẩn cho hắn quyền giao chiến với hải ngoại.
Nhưng Phạm Ninh biết rằng, vấn đề không nằm trên người Cao Thao Thao, mà là Tri Chính Đường từ chối ý chỉ này.
Phạm Ninh đi vào quán rượu, tiểu nhị đưa hắn lên lầu, mở cửa một gian phòng, trong phòng đột nhiên có tướng quốc Hàn Giáng ngồi trước.
Phạm Ninh đi vào gian phòng cười nói:
- Đã để Hàn tướng công đợi lâu!
Một gã tiến lên giúp Phạm Ninh cởi áo khoác, Hàn Giáng cười tủm tỉm mời hắn ngồi xuống:
- Ta đoán hiện tại tâm tình ngươi khá là buồn khổ, mới mời ngươi tới uống chén trà, chúng ta nhờ một chút.
Phạm Ninh thở dài nói:
- Ta không hiểu, năm đó ta ở Côn Châu cũng nhận được quyền tác chiến Nhật Bản, tại sao hôm nay muốn có quyền này lại khó càng thêm khó?
- Ngươi không biết là quyền lực của ngươi quá lớn hay sao?
Hàn Giáng thản nhiên nói:
- Ngươi có quyền thành lập huyện, có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan huyện, có quyền thu thuế và không thu thuế, có quyền xử lý mỏ, về phương diện quân quyền ngươi cũng đã có quyền diệt thổ phỉ, ba vạn thủy quân đều nghe theo mệnh lệnh của ngươi, lúc trước, ngươi tự tiện tiêu diệt nước Lã Tống, cũng đã có Ngự Sử buộc tội ngươi, nếu ngươi không lấy ra một triệu năm trăm ngàn lượng vàng mua chuộc Tri Chính Đường, việc nước Lã Tống không thể nhanh như vậy qua ải, lần này, ngươi lại muốn có quyền giao chiến với nước Tam Phật Tề, Tri Chính Đường không ủng hộ ngươi là rất bình thường!