Phạm Ninh hơi hiểu được, hắn trầm mặc chốc lát nói:
- Tri Chính Đường có phải là muốn ta giao quyền lực ra đổi lấy quyền chủ trì tác chiến đúng không?
Hàn Giáng cười cười:
- Ta không ngại nói thật với ngươi, lúc trước Tri Chính Đường toàn lực ủng hộ ngươi là bởi vì ngươi có thể nhận được vàng và bạc trắng, có tiếng là tên đào được tiền bạc, nhưng phủ Kinh lược hải ngoại phát triển tới hôm nay, thu lợi rất nhiều, ảnh hưởng to lớn, quả thực nằm ngoài dự kiến của Tri Chính Đường, hiện tại Tri Chính Đường ở Kinh lược hải ngoại đã bị gạt ra rìa, nếu ngươi có thể duy trì, như vậy quyền tác chiến hải ngoại, chúng ta có thể không làm người ác.
- Vậy Tri Chính Đường chuẩn bị tham gia ở phương diện nào?
- Cái thứ nhất, quyền mua bán phía chính phủ Nhật Bản, công sở đồng thời trực thuộc Kinh lược hải ngoại và Tri Chính Đường quản lý, đương nhiên, vẫn sẽ dùng người mà ngươi coi trọng, Dư Hiếu Niên chuyển đến nhận chức Hồng Lư Thiếu Khanh, tạm thời là bộ thương mại ở Dương Châu, toàn quyền phụ trách buôn bán phía chính phủ Nhật Bản, chẳng qua sở buôn bán đổi từ Tuyền Châu sang Dương Châu, Dư Hiếu Niên cũng đổi thành báo cáo với Tri Chính Đường.
Phạm Ninh thầm mắng một tiếng Tri Chính Đường vô sỉ, phát hiện trữ lượng mỏ bạc thật lớn ở Nhật Bản, Tri Chính Đường thấy được tiền lời buôn bán khả quan liền muốn đoạt lấy miếng thịt béo này.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó Côn Châu và Trường Châu hoàn toàn nằm trong hệ thống triều đình, trực thuộc Tri Chính Đường, ngoại trừ đặc thù quân sự, Kinh lược hải ngoại không được hỏi qua chính vụ nữa.
Lúc trước các hạng tiền lời của Côn Châu đều tính phủ Kinh lược làm đầu, bây giờ Tri Chính Đường trực thuộc, cũng muốn cắt khối thịt béo Côn Châu này đi, Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Hai chuyện ta đều có thể đáp ứng, nhưng số tiền ta hứa nộp lên phải giảm một nửa.
Hay nói giỡn, cắt hai khối thịt béo tiền lời này đi, còn muốn mình tự gánh khoản tài chính một ngàn hai trăm vạn, ai chịu cho nổi.
Hàn Giáng cười tủm tỉm nói:
- Phủ Lã Tống có một trăm ngàn thợ mỏ, sản lượng hằng năm trăm vạn lượng hẳn là không có vấn đề gì đi! Mười triệu lượng bạc, còn có lương thực, bông, hương liệu, củi và của cải khác của phủ Lưu Cầu và phủ Lã Tống, một khối bông sáng hơn hai triệu, chưa kể ngươi tăng thì giá cả cũng đã không tệ rồi, người còn muốn xuống?
Phạm Ninh tức giận nói:
- Vậy ta có ích lợi gì?
- Lợi ích không phải đã rõ ràng rồi hay sao? Ngươi có được quyền lực tấn công các nước láng giềng của Đại Tống.
Hàn Giáng rời đi rồi, Phạm Ninh thay đổi chỗ ngồi một chút, vừa uống rượu vừa nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.
Tân Cảng nước Bột Ni thế cao ngút trời, hai năm qua đã đem lại cho thương nhân nước Tam Phật Tề tổn thất cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, bây giờ các thuyền hàng tới từ phương Tây đều đi đến Tân Cảng, phương Tây vận chuyển dụng cụ bằng bạc, thảm, vải bông, hoa hồng Tây Tạng, trân châu, bảo thạch và hàng hóa tới bán cho thương nhân nhà Tống, lại trực tiếp mua đồ sứ, tơ lụa, lá trà, dụng cụ bằng sắt, vật dụng hằng ngày của thương nhân nhà Tống, rồi lại mua hương liệu của nước Bột Ni, đôi bên đều không bị thương nhân Tam Phật Tề ở giữa bóc lột, thu được lợi nhuận rất nhiều.
Chỉ mua một số loại hương liệu đặc biệt mới phải tới Tam Phật Tề, trên cơ bản đội tàu đã không đi giao dịch ở thành Mạt La Du nữa.
Không có lợi nhuận ở giữa, chỉ dựa vào một ít hương liệu của bản địa mà nói, thương nhân vương quốc Tam Phật Tề đã gặp tổn thất lớn, nhưng Tam Phật Tề lại cần một số lượng lớn vải vóc, tiền xu, dụng cụ bằng sắt, đồ gốm, vật dụng hằng ngày của Tống thành, khiến cho hai năm qua vàng bị xói mòn nghiêm trọng, tài chính căng thẳng, quan phủ, quý tộc, quân đội và tăng nhân đều nảy sinh bất mãn nghiêm trọng với Tân Cảng.
Ngay tháng hai năm nay, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều nhóm hải tặc ở vực biển Nam Dương, xuất quỷ nhập thần, chuyên môn tập kích thuyền hàng phương Tây và thuyền hàng triều Tống đi Tân Cảng, đã có hơn mười thuyền gặp chuyện, trong đó có bao gồm một chiếc thuyền hàng của cửa hàng Phạm thị.
Hàng hóa trên thuyền bị cướp hết sạch, mười mấy tên thủy thủ và một gã quản sự trên thuyền bị giết, thuyền hàng bị thiêu hủy không để lại dấu vết, chỉ có một gã thủy thủ ôm một mảnh gỗ nhảy xuống biển, trôi nổi ba ngày, cuối cùng được ngư dân nước Bột Ni phát hiện, mới may mắn thoát được một mạng.
Đúng là sự kiện hải tặc lần này đã hoàn toàn chọc giận tới Phạm Ninh, hắn không chỉ muốn tiêu diệt hải tặc, khi cần thiết còn muốn phát động chiến tranh với nước Tam Phật Tề, mọi người đều rất rõ ràng, cái gọi là hải tặc chính là thủy quân của nước Tam Phật Tề giả dạng.
Vì thế Phạm Ninh đến kinh thành, chính là vì giành quyền dụng binh với nước Tam Phật Tề.
Lúc này, Phạm Ninh cũng dần dần khôi phục lại từ trong sự uể oải, hắn cũng ý thức được, tấn công nước Tam Phật Tề nhất định phải được sự chấp thuận của triều đình, nhất là sự ủng hộ của Tri Chính Đường, ngược lại, việc buông tha quyền lực của nước Nhật Bản đối với hắn mà nói cũng không có tổn thất gì, cái hắn cần chính là khiêu chiến, nhất là nắm các nước Nam Dương trong tay, đó là chuyện quan trọng nhất trong lần nhậm chức này.
Về phần Nhật Bản đã tiến vào kỳ thu hoạch thích hợp, hắn hoàn toàn không thể không để trong lòng, nếu không phải là khoảng cách giữa phủ Lưu Cầu và Tuyền Châu quá gần, hắn còn muốn cũng trả lại phủ Lưu Cầu cho Tri Chính Đường.
- Tiểu nhị, tính tiền!
Phạm Ninh đứng dậy mặc ngoại bào vào, một gã tiểu nhị chạy lên phía trước nói:
- Quan nhân, tổng cộng hai lượng bảy hào bạc, bao gồm phí ngồi trong nhã gian.
Trong lòng Phạm Ninh khinh bỉ Hàn Giáng keo kiệt, lại để cho bản thân trả tiền, nhưng mà hắn vẫn hơi sửng sốt, hắn đã không có thanh toán chi phí tiêu dùng ở kinh thành rất lâu rồi, làm thế nào mà lấy bạc tính tiền đây?
- Là hai quan bảy trăm văn sao?
Tiểu nhị cười nói:
- Tiền và bạc đều có thể, nhưng quan nhân hình như không có mang hơn mười cân tiền.
Phạm Ninh quả thật không có mang theo nhiều tiền như vậy, hắn lấy ra năm lượng bạc đặt lên bàn, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, lại lấy ra bảy bạc giác, bạc giác hình như đã được sử dụng từ nhiều năm trước.
Tiểu nhị rất nhanh mang tới ba thỏi bạc nén nhỏ chế tạo tinh xảo cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh tò mò đánh giá loại bạc nén nhỏ này, nặng đúng một lượng, bề ngoài rất giống bài mạt chượt đời sau, trên mặt có khắc chữ "Một lượng", mặt sau là nơi sản xuất Thiếu phủ giám Đại Tống.
Đây đã là nén bạc tiêu chuẩn hóa rồi, người bình thường cũng không cần phải mang theo một xâu tiền nặng sáu cân, chỉ cần cất một nén bạc nhỏ như vậy, cũng rất dễ dàng.
- Loại bạc nén nhỏ này đã xuất hiện rất nhiều rồi sao?
- Nơi khác thì không biết, nhưng kinh thành đã có rất nhiều, bắt đầu từ mùa thu năm trước, kết hợp với bạc giác, vô cùng tiện lợi.
- Vậy đồng xu không cần nữa sao?
- Đồng xu đương nhiên có ích, bình thường mua đồ tiêu tốn hơn mười văn tiền vẫn phải dùng đồng xu.
Tiểu nhị thấy Phạm Ninh không hiểu lắm, liền cười giải thích cho hắn, nói: