Lấy được quyền giao chiến, ngay lúc đêm tối Phạm Ninh liền rời kinh thành trở về Tuyền Châu.
Bốn ngày sau, Phạm Ninh đã tới Dương Châu, hai năm trước sau khi Dương Châu trở thành nơi trung chuyển hàng hóa quan trọng, hai năm này đã phát triển cực kỳ mạnh, nhất là khu vực vùng ven sông, xuất hiện vài chục bến tàu khổng lồ có trăm kho hàng to lớn, các thuyền bè qua lại rất nhiều.
Chiếc thuyền của Phạm Ninh đi trên kênh đào, trên kênh đào thuyền bè như dệt cửi, từng đội tàu bốc xếp và vận chuyển nặng trịch các loại hàng hóa phía Bắc, mặt trên đắp một lớp vải dầu dày, nhìn không ra bên trong là món hàng gì, tuy nhiên rất có thể là hoa quả nhiệt đới phủ Lưu Cầu và phủ Lã Tống vận chuyển tới, hoặc chính là giống lúa nước quý nhất của phủ Lã Tống.
Có quá nhiều thuyền trong kênh đào, vì vậy mà thuyền đi chậm hơn, từ xa xa nhìn lại, từng mảng ruộng lớn trải dài hai bên bờ sông, xa xa nữa là những thôn trang nho nhỏ tinh xảo.
Từ lâu Dương Châu đã phổ biến một năm hai vụ lúa, nên sản lượng lúa rất cao, mỗi mẫu đạt bốn trăm cân, sản lượng lúa mì thì gấp đôi.
Lúc này, Phạm Ninh bỗng để ý thấy một mẫu lớn trồng ngô, điều này khiến hắn cảm thấy vừa vui vừa bất ngờ, Dương Châu cũng bắt đầu xuất hiện cây ngô rồi.
Năm kia, cây ngô của Phạm Thiết Ngưu đã có được thu hoạch, năm trước hắn trồng toàn bộ ngô trên năm nghìn mẫu đất của bản thân mình, Lưu viện chủ cũng trồng ngô trên ba nghìn mẫu đất của ông ấy, năm trước cây ngô hai người trồng đã được thu hoạch, sản lượng ngô đạt một ngàn cân (tương đương 500kg), lập tức oanh động phủ Bình Giang, phủ Bình Giang nhanh chóng báo về triều đình, triều đình cực kỳ chấn động, hai vị tướng quốc là Hàn Giáng và Phú Bật tự mình đến tận phủ Bình Giang kiểm tra.
Sau khi xác định sản lượng ngô thật sự, nhà vua và toàn bộ dân chúng cực kỳ phấn khởi, chống hạn hán, nâng cao năng suất, chuyện này quả thực là chuẩn bị lương thực cho phương Bắc, bắt đầu từ năm nay, hai đường Thiểm Tây và Hà Bắc đã chọn ra mỗi huyện riêng để bắt đầu trồng thử cây ngô, Phạm Thiết Ngưu cũng bởi vì vậy mà được trao tặng danh hiệu Bá tước, thưởng vạn lượng bạc, Lưu viện chủ có công mở rộng cũng được trao tặng danh hiệu Tử tước.
Sản phẩm bí đỏ của hắn cũng đã mở rộng ở khu vực Giang Nam, mùa thu năm trước kinh thành cũng đưa ra giá thị trường, giá một trái bí đỏ là mười quan tiền, nhưng ước chừng sau khi bắt đầu mở rộng diện tích thu hoạch năm nay, giá cả sẽ giảm mạnh.
Phạm Ninh không nghĩ tới là Dương Châu cũng đã bắt đầu trồng cây ngô, Phạm Ninh đương nhiên biết sản lượng lương thực là yếu tố quan trọng quyết định sự nảy sinh nhân khẩu, người triều Tống mở rộng cây lúa Chiêm Thành, hơn nữa kỹ thuật nông nghiệp cũng đã được cải thiện rất nhiều, khiến cho dân số vượt quá một trăm triệu người, triều Thanh lại càng là bởi vì sự xuất hiện của các loại cây trồng có năng suất cao như cây ngô, khoai làng, khoai tây và cây nông nghiệp sản lượng cao xuất hiện, nhân khẩu tăng đến bốn trăm triệu người.
Bây giờ xuất hiện cây ngô và bí đỏ, như vậy mấy chục năm về sau người của triều Tống có thể vượt quá một trăm năm mươi triệu người hay không? Cái này là điều kiện dân số để sáng tạo thực dân hải ngoại.
Phạm Ninh gặp được Chu Bội và Nhị thúc Chu Hiếu Lâm ở Dương Châu. Hai năm trước là lúc Phạm Ninh vừa mới bắt đầu xây dựng Tân Cảng, tổ phụ của Chu Bội là Chu Nguyên Phủ bị bệnh qua đời, Chu Hiếu Vân vừa mới đảm nhiệm chức vụ ở phủ Thành Đô chỉ có thể từ quan hồi hương giữ đạo hiếu vì phụ thân, mùa hè năm trước Phạm Ninh và Chu Bội cũng đã chạy về Ngô Giang cúng tế.
Triều đình quy định kỳ đại tang ngắn nhất của quan viên là hai năm, có đại tang đương nhiên cũng không phải là xây nhà bên cạnh mộ của thân nhân và ở lại đó hai ba năm, chỉ có rất ít người mới có thể làm như vậy, mà đa số quan viên đều sống một cuộc sống bình thường ở nhà, vượt qua hai năm đại tang kỳ một cách thanh thản.
Đối với nhiều dân chúng thì càng không có nhiều quy củ như vậy, xử lý dựa theo phong tục các nơi, khu Giang Nam khá thiết thực, chú ý giữ đạo hiếu không thể làm nông canh sản xuất, bình thường một tháng sau khi hạ táng thân nhân xuống mồ, liền bỏ đồ tang đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống sản xuất bình thường, chỉ cần mỗi khi đến ngày tế lễ đến trước mộ cúng bái.
Ba tháng sau khi phụ thân qua đời, Chu Hiếu Lâm liền đến phía Bắc bắt đầu sự nghiệp của y, Chu Hiếu Lâm chủ yếu làm nhập kho, vận chuyển đường thủy và đóng thuyền.
Y có tư bản hùng hậu bảo vệ, hơn nữa trước đó được Phạm Ninh đưa đến tin tức, mua một lượng lớn đất đai ven bờ Trường Giang ở Dương Châu, xây ba bến tàu khổng lồ và tám mươi kho hàng lớn, có hàng ngàn chiếc thuyền, trở thành chủ nhân của kho hàng vận tải đường thủy lớn nhất Đại Tống.
Ngoài ra, Chu Hiếu Lâm còn mua phường đóng thuyền chèo thực lực hùng hậu ở kinh thành, hàng năm có thể tạo ra hơn trăm chiếc thuyền, còn có thể làm ra vạn chiếc thuyền biển.
- A Ninh! Cháu nhìn chiếc thuyền lớn kia xem!
Chu Hiếu Lâm chỉ vào một con thuyền biển có thể tích khổng lồ trên bến tàu, nói:
- Đó là Thuyền Vương mà năm trước phường thuyền của chúng ta chế tạo ra, hiệu Phượng Tường, ba vạn mái chèo, ba mươi khoang thuyền kín, có thể chèo vận chuyển ở vùng biển sâu, bị tiểu tử thối Minh Nhân kia cướp đi rồi.
Xuất hiện bến tàu, vận dụng kỹ thuật bịt kín khoang thuyền, khiến cho trình độ đóng thuyền của Đại Tống trở nên độc đáo nhất, làm ra thuyền biển có thể chống lại gió lốc trên Ấn Độ Dương, được thương nhân phương Tây chào đón cực kỳ.
Tinh thần Phạm Ninh rung lên:
- Nhị thúc đã có thể làm ra thuyền biển ba vạn thạch rồi ư?
- Năm trước chỉ làm ra một con thuyền, cũng không phải là vấn đề năng lực, mà là muốn làm nên thương hiệu, cho nên rất ra sức tạo ra con thuyền này, dùng vật liệu cũng không tệ, mặt trước được trang bị đầu đụng, so với thuyền biển vạn thạch bình thường chắc chắn gấp hai ba lần, thậm chí còn chắc chắn hơn thuyền quân sự, cho nên chúng ta gọi nó là Thuyền Vương.
Phạm Ninh mỉm cười:
- Đúng lúc ta thiếu một con thuyền để ngồi, chiếc thuyền này liền cho ta đi!
- Nhưng đây là của Minh Nhân.
Chu Hiếu Lâm nói một nửa liền dừng lại, thế mà trong lòng lại có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa, lúc trước bản thân không chịu bán, bị Minh Nhân quấn lấy đòi mua muốn chết, hiện tại lại được Phạm Ninh vừa ý, chỉ có thể nói là gã đáng đời.
Chu Hiếu Lâm ha hả cười nói:
- Vậy là cháu có thể trực tiếp ngồi chiếc thuyền này đi Tuyền Châu rồi.
Phạm Ninh do dự một chút rồi nói:
- Cháu còn muốn đi Ngô Giang bái tế lão gia tử.
- Cái này không có vấn đề gì, ta sẽ để con thuyền này chạy đến Minh Châu trước chờ cháu, sau khi cháu đi Ngô Giang về thì đi thẳng đến Minh Châu lên thuyền.
Phạm Ninh gật đầu:
- Biện pháp này không tồi!
Cùng Chu Hiếu Lâm cáo biệt, Phạm Ninh đi thuyền tiếp tục xuôi Nam, sau khi bái tế Chu Nguyên Phủ, hắn sẽ đặt chân lên đường đến Nam Dương.
Mười ngày sau, chiếc thuyền ba vạn mái chèo đã đến Tuyền Châu, cùng Phạm Ninh đi đến Tuyền Châu còn có ba mươi quan viên dự bị, liên tục thực hiện chiến lược Nam Dương theo Phạm Ninh, hai đảo lớn phía nam phủ Lã Tống còn muốn xây bốn huyện, quần đảo Natuna sẽ xây dựng một huyện, còn có eo biển lối vào Malacca còn phải xây dựng hai huyện.