Trừ lần đó ra, mặt khác còn có Andoya* không một bóng người, thậm chí trong Andoya chỉ có một eo biển ngăn cách với đại lục châu Úc, khi thực dân bắt đầu, nơi này cần một lượng lớn quan viên và nhân khẩu, hắn nhất định phải dự bị thật tốt.
* Đảo thuộc Na Uy.
Trên bến tàu, thuyền lớn chậm rãi cập bờ, từ sớm đã có người chạy tới phủ Kinh lược báo cáo, phó sứ Lý Mộ và phụ tá Công Tôn Huyền Sách đứng trên bến tàu chào đón Phạm Ninh và bọn quan viên mới đến.
Lý Mộ thân thiết hỏi han:
- Sứ quân khổ cực rồi, triều đình phê chuẩn cho phủ Kinh lược mở rộng quyền chưa?
Phạm Ninh gật đầu:
- Đem quyền lực Nhật Bản và Côn Châu tặng cho Tri Chính Đường, bọn họ mới bằng lòng đồng ý cho chúng ta mở rộng quyền, Dư Hiếu Niên lập tức phải điều trở lại kinh thành, đảm nhiệm chức Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, sau này phủ Kinh lược chúng ta sẽ mặc kệ việc ở Nhật Bản và Côn Châu.
- Như vậy cũng tốt, chúng ta có thể tập trung tinh thần và sức lực mưu tính Nam Dương.
- Ta cũng suy tính như vậy, trước tiên các người đưa quan viên về sắp xếp cho tốt, ta nghỉ ngơi hai ngày hôm nay và ngày mai, ngày mốt liền lên đường đi Tân Cảng.
Công Tôn Huyền Sách bên cạnh cười nói:
- Sứ quân đi mau quá nha!
- Không thể không gấp! Trong eo biển Tam Phật Tề tất cả đều là hải tặc, thương nhân phương Tây tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, còn kéo dài mấy tháng, tuyến buôn bán sẽ bị chặt đứt, nhất định phải dùng thủ đoạn xử lý Tam Phật Tề, mới có thể bảo đảm lợi ích của chúng ta.
- Nói cũng phải, ngày hôm qua Minh Lễ chạy tới tố khổ, một đội tàu của bọn họ xuôi nam, bị hải tặc chặn đường ở bên ngoài phủ Lã Tống, đành phải quay đầu trở về, hiện tại hải tặc càng ngày càng hung hăng ngang ngược, nếu không tiến đánh, bọn họ sẽ giết tới cửa mất.
Phạm Ninh lại khai báo vài câu, giao bọn quan viên cho bọn họ, còn hắn dẫn theo vài tên tùy tùng về nhà.
Nhà Phạm Ninh hiện tại so với hai năm trước có thêm nhiều thay đổi, chủ yếu là con nối dòng bắt đầu tăng nhiều, năm trước Âu Dương Thiến sinh một đứa con trai, không bao lâu sau, tiểu thiếp A Nhã cũng sinh một đứa con trai, năm ngoái Chu Bội mang thai, mùa thu sinh một đứa con gái, hiện tại Phạm Ninh đã có năm đứa bé ba trai hai gái, toàn bộ trong nhà náo nhiệt vô cùng.
Đương nhiên, ở phương diện được sủng ái nhất vẫn là trưởng nữ Phạm Chân Nhi, Phạm Chân Nhi đã sáu tuổi rồi, vẫn yêu thích động vật nhỏ và cưỡi ngựa như trước, trong nhà ngoại trừ Phạm Ninh ra, người nàng thân nhất cũng là cữu cữu ngốc Chu Triết, hai người đều có một loại tình cảm đặc thù với động vật nhỏ, động vật nhỏ trong nhà cũng dần dần tăng lên, năm trước không biết có mấy con khỉ từ đâu tới đã an cư lạc nghiệp trên núi nhỏ rồi, mùa đông năm kia, hơn mười con chim nhạn và thiên nga bay tới trong hồ nước, còn có hươu và sóc, khiến cho từ trong ra ngoài phủ trở nên đẹp và dồi dào sức sống hơn.
Sau khi hồi phủ cùng nữ nhi cưỡi ngựa một vòng, lúc này hắn mới trở lại thư phòng của mình, hắn quả thật mệt mỏi quá rồi.
Cửa thư phòng mở ra, A Nhã bưng một chén trà tiến vào, nàng thấy Phạm Ninh hơi mệt mỏi, liền thấp giọng nói:
- Quan nhân sao không lên giường ngủ một chút đi!
Phạm Ninh uống một ngụm trà cười nói:
- Ta cũng không buồn ngủ, nhắm mắt dưỡng thần chốc lát là tốt rồi.
- Vậy ta không quấy rầy quan nhân nữa!
Nàng đang muốn lui ra ngoài, Phạm Ninh lại giữ chặt tay nàng, ôm nàng ngồi xuống trong ngực mình, A Nhã ngoan ngoãn dịu dàng rúc vào lòng trượng phu của mình.
- Tiểu Ngọc bây giờ thế nào rồi?
Tiểu Ngọc là muội muội của A Nhã, năm trước A Nhã trở về Nhật Bản một chuyến thăm người thân, nhà nàng ở nông thôn, là một tá điền, gia cảnh bần hàn, đến cơm cũng ăn không đủ no.
Nhưng từ sau khi A Nhã trở thành tiểu thiếp của Phạm Ninh, Phạm Ninh cho A Nhã năm ngàn lượng bạc làm của hồi môn, nàng đem toàn bộ cho nhà mẹ đẻ, cha mẹ của A Nhã cũng nhanh chóng trở thành địa chủ nổi danh ở địa phương, Phạm Ninh lại đơn giản giúp đỡ anh trai và chị dâu nàng mở một tiệm vải ở Trường Kỳ, chuyên bán ra vải vóc của xưởng dệt vải Phạm Gia, kinh doanh rất lớn.
Năm trước A Nhã về nhà thăm người thân, đưa muội muội nhỏ nhất là Ngọc Tử đến Tuyền Châu, trước mắt sẽ ở quý phủ của Phạm Ninh, chỉ có mười lăm tuổi, học Hán ngữ và trà nghệ.
- Ngọc Tử rất thông minh, đã nói chuyện bằng tiếng Hán được rồi, phu nhân rất thích nàng, không muốn để nàng trở về Nhật Bản.
Phạm Ninh gật đầu:
- Xem ra ý nguyện của chính cô bé ấy rất giống nàng, không muốn trở về, ở lại triều Tống cũng không tồi, tương lai tìm một gia đình tốt gả đi.
- Đúng rồi, dì nhỏ viết thư gửi đến, nói hai ngày nữa trở lại thăm mẫu thân.
Dì nhỏ mà A Nhã nói chính là muội muội của Phạm Ninh, Phạm Tĩnh, mùa thu năm trước xuất giá, gả cho Chu Tề. Chu Tề và Lục Mẫn cùng đậu tiến sĩ ở khoa thi năm nay, một người tên số ba trăm bảy mươi bốn, một người tên số bốn trăm bốn mươi mốt, xuất thân Đồng tiến sĩ.
Chủ quản Lại bộ Tư Mã Quang nghe nói là em rể Phạm Ninh, lại là học sinh của Âu Dương Tu, liền sắp xếp cho y đảm nhiệm chức trợ giảng ở Quốc Tử Giám phủ Ứng Thiên, trước mắt Phạm Tĩnh và trượng phu đểu ở phủ Ứng Thiên, mà Lục Mẫn thì đảm nhiệm chức Huyện úy Côn Sơn.
Tuy rằng hai người đều là từ quan dự bị cửu phẩm, nhưng dù sao cũng có chức quan thực, lại có Phạm Ninh đứng sau, đợi kinh nghiệm lý lịch đầy đủ có thể chuyển sang làm quan ở kinh thành.
Phạm Ninh đã từng nghe Chu Bội nói qua, muội muội có thể là đã có thai, hắn gật gật đầu:
- Ngày mốt ta phải đi Nam Dương, nàng thay ta chăm sóc cho bà thật tốt.
Nghỉ ngơi ở nhà đã hai ngày, vào ngày thứ ba lúc trời chưa sáng, Phạm Ninh đã xuất phát.
Hai vạn thủy quân đã lên thuyền tập kết xong vào ban đêm, bọn họ sẽ chèo hai mươi chiếc thuyền hướng về phía Tân Cảng, đồng hành cùng với đoàn quân còn có ba mươi chiếc thuyền tiếp tế vạn thạch, chất đầy các loại quân nhu và lương thực.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Phạm Ninh đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, từ cái năm hắn đi Tam Phật Tề mua đất nhưng bị cự tuyệt, hắn liền biết rằng, để đoạt được mảnh đất Singapore ấy thì chỉ có thể dựa vào vũ lực.
Theo nhịp trống ở trên bờ, năm mươi chiếc thuyền lần lượt rời cảng, tầng tầng lớp lớp lũ lượt xuôi về phía Nam Dương.
Nửa tháng sau, đội quân Tống đã đến được Tân Cảng, Tân Cảng lúc bấy giờ là bến cảng thương mại nhộn nhịp nhất Nam Dương, có hơn 340 hiệu buôn lâu năm tại đây, đại bộ phận là những thương nhân nhà Tống, cũng có vài chục thương gia đến từ phương Tây, ngay cả những thương gia đến từ Genova và Venice cũng đều đến đây để thiết lập việc buôn bán.
Ngoài ra còn có rất nhiều hiệu buôn bản địa của Nam Dương như Brunei, Tam Phật Tề, Chân Lạp, Chiêm Thành, Lã Tống, vv…, đại khái có khoảng hơn ba mươi nhà, số lượng thương gia thuộc các nước kinh doanh tại đây đã đạt đến con số hơn vài nghìn người.
Những kho hàng lớn nhỏ đã có hơn 400 kho, ngoài ra kho quân đội còn có hơn trăm kho, trong vùng vịnh đã có nghìn chiếc tàu tụ hợp, cánh buồm tựa mây, trên bến cảng thỉnh thoảng xuất hiện những con voi vận chuyển hàng hóa, cùng với những cỗ xe lừa chuyển hàng đang chạy ngược xuôi.