Công nhân Nhật Bản đã rút khỏi đảo Lã Tống, thay vào đó là những công nhân Brunei, bọn họ chủ yếu làm những công việc khuân vác tại bến tàu, hơn vạn người Brunei đã đem theo vợ con mình đến đây để mưu sinh.
Khu buôn bán lại càng náo nhiệt lạ thường, thanh lâu còn có mười ba tòa, các cô kỹ nữ chủ yếu đến từ cùng một vùng Nam Dương, ngoài ra còn có mười mấy tòa tửu lầu, khách điếm, trà quán, tiệm cờ bạc, còn có tiệm tạp hóa, tiệm hoa quả, tiệm quần áo cũ, tiệm cầm đồ, tiệm đổi tiền, vv…, cơ bản đều được mở bởi các thương nhân triều Tống.
Ngoài ra, cách cảng không xa còn có một thị trấn nhỏ, thị trấn nhỏ này là một khu dân cư có khoảng mấy trăm nhà, khi màn đêm buông xuống, ngoại trừ chốn thanh lâu vui vẻ đến tận nửa đêm, những cửa tiệm khác đều đã đóng cửa, tất cả mọi người đều phải về thành nghỉ ngơi, trong huyện còn có vài ngôi trường, chủ yếu để giảng dạy Hán ngữ miễn phí cho con em người Brunei.
Minh Nhân và Minh Lễ là người có đầu óc lanh lợi, bọn họ vừa mở một hãng tàu tại Tân Cảng, những thương nhân người phương Tây có thể thuê những chiếc tàu biển vạn thạch của họ để đi về hướng vịnh Ba Tư, việc thu phí hợp lý nên rất được giới thương nhân hoan nghênh, rất nhanh lại xuất hiện thêm hai hãng tàu nữa, giúp cung cấp hàng trăm con tàu vạn thạch thay các thương nhân phương Tây đi vận chuyển hàng hóa.
Cứ dần dà, thuyền gỗ phương Tây hiện tại đã rất ít xuất hiện tại Nam Dương, tất cả hết thảy trên đại dương này đều là thiên hạ của thuyền Tống.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của những tên hải tặc Nam Dương vào năm nay đã giáng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho sự phồn vinh của Tân Cảng, tuy rằng Phạm Ninh vì muốn thực hiện quyền khai chiến, đã khuếch đại mức độ hung hăng ngang ngược của bọn hải tặc lên, nhưng hiện tượng nguy hiểm này đã xuất hiện, nếu không tiêu diệt kịp thời, thì sớm muộn gì cũng trở thành đại họa.
Khi đội quân Tống triều đến, các thương nhân đứng đầy trên bến cảng hoan nghênh tiếp đón họ, hành động hoan nghênh đội quân Tống triều được xuất phát từ chính nội tâm của những người thương nhân.
Bọn hải tặc Nam Dương như một khối u ác tính, gây ảnh hưởng đến lợi ích của tất cả mọi người.
Phạm Ninh đi vào trong doanh trại, Chỉ huy sứ Mao Nam Vũ đóng quân tại Tân Cảng tiến lên thi lễ:
- Ti chức Mao Nam Vũ tham kiến Kinh lược sứ!
Mấy tháng nay, Mao Nam Vũ đã không ngừng lãnh đạo đội quân tiến về phía biển để diệt trừ bọn hải tặc, nay đã có thành quả, tuy nhiên cũng bởi vì sự bao che của Tam Phật Tề đã khiến cho hắn không thể tiêu diệt bọn hải tặc một cách triệt để, Mao Nam Vũ đã phải kiềm nén nỗi giận trong lòng.
- Mấy tháng nay Mao tướng quân đã cực khổ rồi.
- Ti chức không cảm thấy cực khổ, ti chức chỉ hy vọng có thể nỗ lực dốc hết sức, sớm ngày có thể tiêu diệt triệt để bọn hải tặc và chủ tử của chúng.
- Ngươi sẽ thấy được ngày này sớm thôi.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Hiện tại ta muốn biết, bằng cách nào ta có thể khiến Tam Phật Tề chủ động đi khai chiến với chúng ta?
Mao Nam Vũ phấn chấn tinh thần, vội đáp:
- Có hai cách, sào huyệt của bọn hải tặc nằm trên một hòn đảo ven biển của bọn chúng, chúng ta có thể trực tiếp đem quân tiến đến tiêu diệt bọn hải tặc, buộc bọn chúng phải ra tay, cách thứ hai là phong tỏa vùng biển của Tam Phật Tề Quốc, xung quanh Tam Phật Tề Quốc có ba hòn đảo lớn, chúng ta chỉ cần chiếm đóng ba hòn đảo này, thiết lập quân doanh tạm thời trên đảo, trên danh nghĩa là bao vây bọn hải tặc, nhưng thực chất là phong tỏa con đường mậu dịch của bọn họ, Tam Phật Tề sẽ không thể chống đỡ được bao lâu!
Phạm Ninh khoanh tay đi hai bước, nói với Mao Nam Vũ:
- Sách lược phía sau chính là không đánh mà vẫn có thể khuất phục được quân địch, nhưng lại không phù hợp với mục tiêu của ta, ta muốn tiêu diệt triệt để thủy quân của Tam Phật Tề Quốc, ta chính là không muốn cho bọn chúng cơ hội để đàm phán.
- Thế thì hãy dùng phương án đầu tiên đi!
Mao Nam Vũ trả lời không chút do dự:
- Hãy phái vài chiếc tàu chiến nghìn thạch đi tiêu diệt bọn chúng, dụ đối phương ra tay, Tam Phật Tề Quốc đã vài lần muốn ra tay tiến công chúng ta, rất may là chúng ta đã tháo lui nhanh chóng, ti chức cam đoan bọn họ nhất định sẽ lại ra tay, khi đó chỉ cần đối phương động thủ trước, chúng ta sẽ không cần khách khí.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Vậy thì hãy để Mao tướng quân làm mồi nhử này vậy!
Mao Nam Vũ một chân quỳ xuống ôm quyền đáp:
- Ti chức nhất định không để Sứ quân thất vọng.
Đoàn tàu Phạm Ninh đem đến từ Tuyền Châu chỉ có một phần là tàu tác chiến, mà ở trên bến Tân Cảng quân dụng và trong vùng vịnh, có hơn một trăm chiến thuyền tầm trung và nhỏ đang thả neo, phần lớn là tàu tuần tra nghìn thạch và tàu chiến tầm khoảng ba nghìn thạch, trong những trận chiến diễn ra trên hồ hoặc trên con sông lớn, thì những con tàu này đã được xếp là dạng tàu lớn rồi, tuy nhiên tại khu vực mênh mông như biển lớn, tại nơi ẩn chứa vô số nguy hiểm sóng to gió lớn, thì loại tàu chiến này chẳng là cái gì cả, nhiều nhất chỉ có thể trở thành tàu chiến phụ trợ hoặc tàu tuần tra trinh sát.
Tàu chiến thực sự vẫn phải là những chiếc tàu biển từ vạn thạch trở lên, tàu chiến chủ yếu của quân Tống gồm hai mươi chiếc thuyền chèo, đều tầm khoảng hai vạn thạch, trong đó có chiếc chiến hạm ba vạn thạch mà Phạm Ninh có được tại bờ Trường Giang, những chiếc tàu chiến này có thể đi lại giữa những cơn sóng to gió lớn trên Ấn Độ Dương, thân tàu tự nhiên rất kiên cố và bền chắc, để làm tàu chiến cũng không thành vấn đề gì.
Tại Nam Dương, thủy quân của Tam Phật Tề Quốc là số một, tổng có hơn ba trăm chiếc tàu chiến, tuy nhiên chiếc tàu chiến lớn nhất chỉ có 3000 thạch, mà lại còn là tàu được cải trang từ tàu chở hàng của Đại Tống, còn lại đều là những chiếc tàu chiến nhỏ khoảng từ 500 thạch đến trên dưới nghìn thạch.
Trận chiến này giống như trận quyết đấu giữa một đại hán cường tráng và một đứa trẻ vậy, đại hán cường tráng thật đúng là không nên chủ động ra tay, tốt nhất là khiến cho đứa trẻ này tự mình nhào lên.
Vào trưa nay, ba con tàu nghìn thạch của quân Tống xuất hiện cách bờ biển của Tam Phật Tề khoảng hơn 30 dặm, họ đang truy đuổi một con tàu hải tặc, con tàu hải tặc này ước chừng khoảng trên dưới 500 thạch, trên đó có khoảng hai mươi mấy tên hải tặc áo đen.
Bọn chúng vừa mới ra đến biển bèn bị quân Tống truy diệt tiếp cận, bọn hải tặc kinh hồn bạt vía, quay đầu tháo chạy về sào huyệt, chẳng ngờ ba chiếc tàu trinh sát của quân Tống quyết truy đuổi không tha, truy đuổi càng ngày càng gần đến bờ.
Cầm đầu quân Tống trên chiếc tàu trinh sát, Mao Nam Vũ cười khẩy một tiếng nói:
- Sào huyệt quả nhiên là ở ngay bên bờ biển, đây nào có phải là hải tặc, rõ ràng chính là quân đội của Tam Phật Tề.
Y vừa dứt lời, một binh sĩ chỉ vào phía xa hô to:
- Tướng quân, kia là tàu chiến của Tam Phật Tề!
Mao Nam Vũ quay đầu lại, chỉ thấy ba mươi mấy chiếc thuyền chiến xuất hiện bên cạnh, đang dồn thẳng về hướng bọn họ, nếu như là ngày thường, quân Tống chỉ có thể rút lui, nhưng hôm nay Mao Nam Vũ quyết tâm sẽ gánh vác lấy trách nhiệm.