Y lập tức ra lệnh:
- Tạm dừng truy kích, chuẩn bị nghênh chiến!
Ba chiếc tàu trinh sát dừng việc truy kích tàu hải tặc lại, nhưng họ đã không còn bỏ chạy như trước nữa, mà dàn xếp đội hình thành hình tam giác, đậu trên mặt biển chờ tàu chiến của Tam Phật Tề đến.
Đội tàu của Tam Phật Tề càng ngày càng gần, bỗng nhiên bọn chúng tản ra, hơn mười chiếc thuyền đang chạy bên cạnh chuyển hướng sang phía bắc, chuẩn bị chặn đường lui của tàu chiến quân Tống.
Mao Nam Vũ hạ lệnh:
- Quay đầu về hướng tây bắc!
Có binh sĩ đang vẫy cờ ra tín hiệu, ba con tàu trinh sát đồng thời quay đầu lại, chạy về hướng tây bắc, vừa ngay lúc ấy tại hướng tây bắc có một chiếc tàu chiến của Tam Phật Tề, ước chừng khoảng năm trăm thạch, vốn định chặn đường lui của tàu chiến quân Tống, không ngờ ngược lại còn bị ba chiếc tàu của quân Tống bao vây.
Con tàu này của Tam Phật Tề bị quân Tống bao vây, không đợi nó kịp phản ứng, ba con tàu của quân Tống từ bên cạnh đâm tới một cách mãnh liệt, 'Răng rắc! ', trên vách thuyền bị đâm thủng một cái lỗ to, nước biển tràn vào cuồn cuộn, con tàu bị lật nghiêng sang một bên, binh sĩ trên tàu tán loạn nhảy xuống biển tìm cách thoát thân.
Tướng chỉ huy đội tàu của Tam Phật Tề giận dữ, hạ lệnh cho các đội tàu gia tăng tốc độ xông thẳng đến tàu chiến của quân Tống, ba con tàu của quân Tống cũng nhanh chóng thoái lui về phía sau, nhưng đội quân của Tam Phật Tề lại đuổi tận không buông, hai bên không ai chịu thua ai, chạy đến tận khoảng hơn 60 dặm ngoài biển.
Mao Nam Vũ thấy thời cơ đã chín muồi, lập tức hạ lệnh:
- Hãy để Lý đô đầu bỏ thuyền!
Mười mấy binh sĩ và hai mươi mấy người chèo thuyền trên chiếc thuyền thứ ba lũ lượt đi sang hai con thuyền khác, hai chiếc thuyền trinh sát còn lại cũng nhanh chóng tháo lui về hướng bắc, để lại một chiếc thuyền trống.
Tuy rằng một chiếc thuyền của mình bị quân Tống đâm chìm, nhưng thay vào đó lại thu được một chiến thuyền tân tiến hơn của quân Tống, tướng chỉ huy của Tam Phật Tề hiển nhiên không nghĩ đến hậu quả, gã vui mừng ra mặt, hạ lệnh cho đội tàu chuẩn bị kéo chiếc thuyền kia của quân Tống mang về.
Chính vào lúc này, chiến thuyền chủ lực của quân Tống mai phục đã lâu nay xuất hiện đồng thời từ hai hướng, hướng thẳng đến hơn ba mươi chiếc thuyền của Tam Phật Tề mà đánh tới.
Phạm Ninh cuối cùng cũng tìm được cớ để xuất binh, chiến thuyền Tam Phật Tề Quốc tập kích đội thuyền trinh sát của quân Tống, còn đoạt đi trong đó một chiếc thuyền nữa, chứng cứ vô cùng xác thực, chiếc kỳ hạm treo lên ngọn cờ quyết toàn diệt quân địch.
Tướng chỉ huy đoàn thuyền của Tam Phật Tề rốt cuộc cũng nhận ra mình bị mắc lừa, gã vô cùng hoảng sợ, hô lớn:
- Truyền lệnh cho toàn quân rút lui!
Nhưng đã không còn kịp nữa, một trận chiến chênh lệch về thực lực đã bùng nổ ngoài biển của Mạt La Du thành.
Phải nói rằng, đây là cái bẫy mà Phạm Ninh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, ba quân tướng sĩ đều nhìn thấy sự thật, hơn chục tàu chiến Tam Phật Tề đang truy kích, tấn công tàu canh gác hải tặc của quân Tống, còn chiếm lấy một chiếc trong đó, đây là hành vi khiêu khích chiến tranh trắng trợn.
Khiến quân Tống thoáng cái đứng trên đỉnh cao của luân lý, bất luận đối với mỗi quốc gia nào của Nam Dương mà nói, quân Tống đều là bị bắt buộc phải phản kích lại.
Đây là giải thích rõ ràng cho trong nước, quân Tống tuyệt không có việc ỷ mạnh ức hiếp yếu, là do nước Tam Phật Tề khinh người quá đáng, khơi mào chiến tranh. Quân Tống để bảo vệ danh dự của một nước lớn không thể không phản kích.
Trận chiến này không có gì đáng lo ngại, tàu hai vạn thạch (240 tấn) của quân Tống đã chèn ép hơn ba chục tàu địch khiến chúng chạy tán loạn, lộn xộn, hơn phân nửa rất nhanh đã bị đắm, còn lại hơn chục chiếc liều mạng chạy trốn, hơn chục tàu chiến của quân Tống tiếp tục bám sát.
Cách bờ biển nước Tam Phật Tề còn hơn hai mươi dặm, trong ba mươi lăm chiếc tàu chiến của Tam Phật Tề thì hai mươi tám chiếc đã bị đắm chỉ còn lại 7 chiếc, gần nghìn binh sĩ thiệt mạng.
Đúng lúc này, hơn một trăm tàu chiến của Tam Phật Tề xuất hiện, chúng tới tiếp ứng cho tàu nước nhà, nhưng không có ý định tìm cách tác chiến với quân Tống, nhưng tình thế phát triển đã không phải do chúng quyết định.
Phạm Ninh lập tức hạ lệnh toàn quân tác chiến.
Hai mươi chiếc tàu đều là tàu mái chèo hai vạn thạch cùng hướng về tàu chiến của nước Tam Phật Tề đánh tới.
Chủ tướng thủy quân của nước Tam Phật Tề là Bồ Văn Đạt, là một người nổi tiếng cứng rắn trong quân đội, ban đầu gã chủ trương tập kích Tân Cảng, sau khi bị nhà vua bác bỏ ý kiến, gã liền suy nghĩ tới lợi dụng hải tặc, Nam Hải bỗng nhiên xuất hiện hải tặc chính là do gã một tay làm ra, do hơn 500 thủy quân và 40 chiến thuyền loại nhỏ giả dạng làm hải tặc.
Lúc này, Bồ Văn Đạt thấy mình phái đi 35 tàu chiến nhưng chỉ còn 7 tàu trốn thoát, lập tức giận dữ, hạ lệnh:
- Quân Tống xâm lược Tam Phật Tề, tiêu diệt hết bọn chúng cho ta.
Hơn 100 tàu chiến gõ trống, từ bốn phương tám hướng tiến đánh về phía tàu chiến của quân Tống.
Tàu chiến của quân Tống tuy cao lớn, chắc chắn nhưng khá vụng, hơn nữa mức ngập nước rất sâu, ở vùng nước nông sẽ rất khó khăn, mà tàu chiến của Tam Phật Tề rất linh hoạt vả lại số lượng tàu chiến gấp bảy lần số tàu chiến của quân Tống, cũng chính là nhìn được điểm này, Bồ Văn Đạt cảm giác gã có thể đánh thắng trận này.
Phạm Ninh đã nhìn chăm chú tàu chính của đối phương, đó là tàu chiến lớn nhất của Tam Phật Tề, tải trọng đạt 3000 thạch (36 tấn), là do một tàu hàng của nhà Tống cải trang thành, điểm này nhà Tống làm rất tốt, nghiêm cấm xuất khẩu tàu trọng tải lớn, khiến nước Tam Phật Tề nghĩ để có được chiếc tàu lớn là rất khó khăn, chiếc tàu 3000 thạch đồng thời cũng là chiếc tàu lớn nhất nước Tam Phật Tề.
Tàu ba vạn thạch của Phạm Ninh trong sóng gió đã lao thẳng vào tàu của quân địch. Bồ Văn Đạt thấy đối phương khí thế to lớn, vội vàng quát:
- Tránh nó ra!
Tàu của gã lao sang bên trái, tránh sự va chạm mãnh liệt của con tàu kia, hai chiếc tàu xen kẽ nhau, hàng trăm quân Tống trên cao bắn tên xuống phía dưới, binh sĩ của Tam Phật Tề trốn hết vào khoang thuyền.
Ngay tại lúc hai chiếc tàu sắp tách ra, trên tàu lớn liên tiếp ném những cục sắt đen nhánh tầm bốn năm mươi cân. "Thùng!" - Một tiếng đập vào đỉnh khoang thuyền, rơi vào trong khoang thuyền.
Bao gồm cả quân Tống, tất cả đều không biết chuyện gì đang xảy ra, hai con tàu chạy cách nhau không đến hai mươi trượng, bỗng nhiên một tiếng nổ long trời nở đất vang lên, ánh lửa phụt ra từ tàu chỉ huy của quân địch, ngay sau đó khói đặc bay lên trời, trời đất rung chuyển, tiếng nổ mạnh khiến lỗ tai nhiều người đều vang lên tiếng ong ong.
Tàu chiến ba vạn thạch của quân Tống cũng bị sóng xung kích làm cho lắc lư, thiếu chút nữa là bị lật.
Khi khói tan, mặt biển xuất hiện cảnh tượng khiến ai cũng phải kinh ngạc, tàu chỉ huy của quân Tam Phật Tề bị nổ tung, thân tàu bị tách làm đôi, phần chính nhanh chóng chìm nghỉm, trên mặt nước tất cả đều là vụn gỗ, càng khiến cho người ta sợ hãi chính là trên mặt biển hơn ba trăm tướng sĩ đã không còn binh sĩ nào sống sót, đây là thu hoạch lớn. Chủ tướng Bồ Văn Đạt cũng ở trên tàu, toàn quân đã bị tiêu diệt.