Phạm Ninh thầm nghĩ mà sợ,. Hắn không nghĩ tới uy lực của thiết hỏa lôi lại làm người ta sợ hãi đến vậy, nếu như lần này là xen kẽ bùng nổ, như vậy tàu của mình nhất định sẽ bị sóng xung kích đánh chìm, hắn âm thầm quyết định, không thể trực tiếp quăng lôi đi, mà phải dùng máy bắn đá ở khoảng cách năm mươi bước.
Tàu chỉ huy bị đánh chìm, một đòn chí mạng khiến cho thủy quân của nước Tam Phật Tề hoang mang, không còn tinh thần chiến đấu, nhao nhao chạy về bến cảng, tàu lớn của quân Tống vẫn đuổi theo, tàu địch không ngừng bị đâm chìm, trên mặt biển khắp nơi là binh sĩ cầu cứu nhưng không ai để ý tới. Khi tiến vào hải cảng, tàu chiến của Tam Phật Tề chỉ còn lại hơn hai chục chiếc.
Các tàu chiến lớn của quân Tống cũng được phái đi, chúng đi dọc bờ biển tìm kiếm, phá hủy tàu hải tặc.
Cảnh tượng xảy ra ở cảng Mạt La Du khiến người ta kinh sợ, hàng trăm tàu chiến đã bị mắc kẹt lại cùng một chỗ, quân Tống bắt đầu phóng hỏa đốt thuyền, bên trong bến cảng khói đặc cuồn cuộn.
Quốc vương Chiêm Ti vạn phần sợ hãi, cấp bách lệnh cho Địa Hoa Già La đến chỗ Phạm Ninh cầu xin tha thứ.
Địa Hoa Già La được đưa lên tàu lớn, lão gấp giọng nói:
- Phạm sứ quân, tại sao phải tấn công nước Tam Phật Tề?
Một gã giữ chức thương nhân phiên dịch, gần như phiên dịch đồng bộ.
Phạm Ninh lạnh lùng nói:
- Tàu tuần tra trinh sát của quân Tống bình thường truy kích hải tặc, là chiến thuyền của các người chủ động tuyên chiến, cuộc chiến trên biển đã kết thúc nhưng chiến tranh thì chưa kết thúc, mời ngươi về nói lại với quốc vương, trừ khi nước Tam Phật Tề hoàn toàn đầu hàng, và đáp ứng điều kiện của quân Tống, nếu không quân Tống sẽ chinh phạt vào bờ và tiến hành chiến tranh đến cùng.
Địa Hoa Già La sợ tới mức không dám tiếp tục nán lại, vội vã chạy về hoàng cung.
Lúc này quốc vương Chiêm Ti đã nhận được một số tin tức từ miệng của thủy quân trốn về đến nơi, quân Tống khi đang truy kích hải tặc đã xảy ra xung đột với thủy quân của Tam Phật Tề, khi Bồ Văn Đạt dẫn quân cứu viện thì quân Tống trực tiếp khai chiến. Nhưng quân Tống có một loại vũ khí vô cùng lợi hại đã đánh chìm con tàu của chỉ huy Bồ Văn Đạt.
Chiêm Ti vừa tức vừa quát to:
- Bồ Văn Đạt ngu xuẩn, bản thân đã chết còn muốn liên lụy nước Tam Phật Tề.
Địa Hoa Già La vội vàng tới rồi gấp giọng nói:
- Vương thượng, quân Tống đã tuyên chiến với chúng ta, chỉ sợ sẽ đánh vào bờ.
Chiêm Ti phái người đi mời Bồ Chi thủ lĩnh thương hội đến thảo luận, Bồ Chi chính là thúc phụ của chủ tướng tử trận Bồ Văn Đạt. Sau khi nghe thuật lại lời kiêu ngạo của Phạm Ninh, lão nói giọng căm hận:
- Có cái gì tốt mà thương lượng, chúng ta buôn bán đã bị bức chết rồi, bọn họ còn muốn làm gì? Chúng ta có mười vạn đại quân, trên biển không phải là đối thủ của bọn họ nhưng lên bờ chưa chắc đã sợ bọn họ.
Một gã tướng khác của Già La cũng nói:
- Không bằng chúng ta tiến hành hai việc cùng lúc, một mặt đàm phán cùng bọn họ, mặt khác tập kết quân đội. Đàm phán tốt mọi người liền nghỉ binh, đám phán không tốt cũng chỉ có thể khai chiến, chẳng lẽ chúng ta cũng muốn giống như nước Lã Tống, bị cả nước đuổi ra đảo Lã Tống sao?
Cùng lúc chuẩn bị hai phương án cũng không tệ, Chiếm Ti nói với Đại Hoa Già La:
- Ngươi đi đàm phán với Phạm Ninh, ta muốn biết rốt cuộc hắn muốn điều kiện gì?
Địa Hoa Già La bất đắc dĩ lại quay lại tàu lớn của Phạm Ninh một lần nữa. Lúc này bên trong thành vịnh Mạt La Du bị bao trùm bởi ngọn lửa rừng rực, không chỉ có tất cả tàu chiến bị cháy, ngay cả thuyền dân neo đậu ở trong vịnh cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.
Địa Hoa Già La kinh hồn bạt vía, loanh quanh một vòng rồi bị đưa lên trên tàu của Phạm Ninh.
Lúc này Phạm Ninh đã viết xong văn bản điều kiện.
Thứ nhất, nước Tam Phật Tề phải giao ra tất cả hải tặc, bồi thường những tổn thất mà hải tặc gây ra là một trăm vạn lượng vàng.
Thứ hai, nước Tam Phật Tề cắt eo biển bờ bên kia bán đảo nhường cho Đại Tống.
Thứ ba, nước Tam Phật Tề không được tiếp tục có thủy quân.
Thứ tư, nước Tam Phật Tề không được có bất kì quy định nào kỳ thị đối với thương nhân nhà Tống.
Thứ năm, nước Tam Phật Tề là hạt nhân cho triều Tống, hàng năm phái sứ giả đi triệu kiến hoàng đế Đại Tống.
Năm điều kiện trên, một khi nước Tam Phật Tề đồng ý cũng như thực hiện hiệp ước, hai bên có thể ký hiệp nghị ngưng chiến, quân Tống sẽ nhanh chóng rút quân.
Địa Hoa Già La ngồi trong khoang tàu, ngơ ngác nhìn một phần văn bản điều kiện trước mắt, nước Tam Phật Tề không có văn tự của chính mình, dân gian dùng là tiếng Phạm, quan phủ dùng là tiếng Hán.
Trên thực tế, Phạm Ninh căn bản không lão, mà còn sai người đem một phần văn bản điều kiện giao cho lão, trong lòng Phạm Ninh rất rõ, bây giờ nói đàm phán còn hơi sớm, không thể đùa với nước Tam Phật Tề được, bọn họ không có thành ý đàm phán.
Trong lòng Địa Hoa Già La thở dài, đây tất cả đều là do trước đây đối phương đã muốn eo biển bờ bên kia bán đảo, nhưng nước Tam Phật Tề đã khéo léo từ chối, ác mộng liên tiếp mà đến.
Đương nhiên, mọi người đều nghĩ về vấn đề từ góc nhìn của người bị hại, Địa Hoa Già La cũng không nghĩ đến vài chục năm nay nước Tam Phật Tề đối xử kỳ thị với thương nhân nhà Tống, không cho phép các thương nhân nhà Tống mở cửa hàng, xây nhà kho ở Mạt La Du, độc chiếm lợi nhuận kếch sù từ trung chuyển mậu dịch.
Lão cũng không nghĩ tới nước Tam Phật Tề phái thủy quân cải trang thành hải tặc, gieo tai họa khắp nơi cho khu tàu buôn bán ở Nam Dương.
Lão thầm nghĩ đến buôn bán nước Tam Phật Tề bị chèn ép, triều Tống không để cho nước Tam Phật Tề đường sống. Hiện tại đã đánh đến tận cửa.
Bất đắc dĩ, lão phải cầm thư đề xuất điều kiện của Phạm Ninh quay trở về đô thành.
Lửa lớn trong vịnh sau hai ngày cháy mới dần tắt, nhưng buổi tối ngày thứ hai khi quân Tống tấn công vịnh, đã bí mật đổ bộ ở một chỗ khác của vịnh nhỏ cách thành Mạt La Du ước chừng ba mươi dặm.
Trong màn đêm, hai vạn quân yểm trợ xuống, nhanh chóng hành quân theo hướng đông, vừa đánh tan năm ngàn binh sĩ canh gác hải cảng.
Năm nghìn binh sĩ của Tam Phật Tề nằm mơ cũng không nghĩ ra quân Tống sẽ đánh vào hướng tây, sụp đổ dễ dàng, liền hoảng sợ bỏ chạy về phía cách ngoại ô vài dặm, bỏ lại phía sau hơn hai nghìn xác chết.
Quân Tống cũng không muốn chiến đấu ở vùng nhiệt đới, có nghĩa là bọn họ phải xử lý ngay các xác chết để tránh lây lan dịch bệnh.
Bọn họ lập tức mang các xác chết đi đốt và chôn sâu.
Thành Mạt La Du cách hải cảng ước chừng khoảng bảy tám dặm, giữa hải cảng và đô thành là đồng ruộng, chủ yếu trồng lúa nước. Nước Tam Phật Tề có mấy trăm vạn nhân khẩu, chỉ dựa vào cấy hái không nuôi nổi nhiều người như vậy, lúa nước từ phương bắc truyền đến đã có nghìn năm lịch sử gieo trồng.
Lúa vừa mới thu hoạch, vẫn còn chưa thả nước cho mùa thứ hai, mặt đất tương đối khô ráo, tạm thời có thể tiến hành chiến tranh đất liền quy mô lớn, khi trời sắp sáng quân Tống liền sắp xếp trận hình, kiên nhẫn chờ quân của Tam Phật Tề tới khiêu chiến.