Nhưng sau khi thành thân cuộc sống của hai người lại hết sức khiêm tốn, hơn nữa họ lại đều thuộc kiểu mọt sách, ngày nghỉ được cùng nhau tới xem tiệm sách đã trở thành thú vui lớn nhất của đôi phu thê nhỏ.
Ngôi nhà của Phạm Tĩnh dù không lớn nhưng rất ấm cúng, có ba nha hoàn, hai vị nữ đầu bếp và một lão quản gia, do Phạm Tĩnh mang thai nên mẫu thân của phu quân Phạm Tĩnh cũng ở cùng với họ để tiện chăm sóc con dâu.
Huynh trưởng đến khiến Phạm Tĩnh vui mừng khôn xiết, nàng kéo tay của Phạm Ninh hỏi:
- Huynh là trên đường vào kinh ngang qua phủ Ứng Thiên đó ư?
Phạm Ninh thấy bụng muội muội đã lộ rõ, chí ít cũng phải sáu bảy tháng rồi, liền cười nói gật gật đầu:
- Ta quả thực là vào kinh có việc, chỉ ngồi một lát rồi đi, trong nhà không có bà mụ nào sao?
- Có, có mời một bà mụ có kinh nghiệm, nhà bà ấy ở gần đây, mỗi ngày bà ấy đều đến với muội hai canh giờ.
- Phu quân của muội vẫn chưa về ư?
- A Tề phải muộn một chút mới về, gần đây chàng khá bận.
- Vậy đành thôi vậy, để lần sau gặp đệ ấy, A Đa, qua vài hôm nữa, mẫu thân cũng sẽ đến.
- Vậy thật tốt quá, có mẫu thân bên cạnh, vậy là muội có thể ngủ thêm một chút rồi, mỗi sáng thức dậy thật là khổ sở nhưng không dậy không được.
Huynh muội chuyện trò được vài câu, lúc này, Chu Long ở cửa sân báo:
- Sứ quân, có việc quan trọng.
Phạm Ninh đứng dậy ra khỏi phòng, nghênh đón hỏi:
- Có việc gì?
Chu Long đưa cho Phạm Ninh một bức "thư báo"y đang cầm trong tay:
- Đây là "thư báo" ngày hôm qua vừa mới được gửi tới phủ Ứng Thiên, Sử quân hãy xem tin đầu tiên đi ạ.
Phạm Ninh vội vàng nhận lấy bức "thư báo", đột nhiên hắn ngây người như bị sét đánh phải, bên ngoài "thư báo" có một hàng chữ "Cao thái hậu đã băng hà đêm qua."
***
Đêm đã khuya, con thuyền di chuyển chậm rãi trên dòng sông, Phạm Ninh nằm ở trên boong thuyền ngẩn ngơ ngước nhìn bầu trời đêm.
Hắn ở Tuyền Châu nghe nói Cao Thao Thao bệnh nặng, trong lòng đã có một dự cảm không lành nên mới gấp gáp trở lại kinh thành, chỉ là có nằm mơ cũng không ngờ, Cao Thao Thao lại qua đời nhanh như vậy.
Trong lòng Phạm Ninh vô cùng thương cảm, Cao Thao Thao dù sao cũng là tình nhân của hắn, nếu như nói là hắn không có chút tình cảm nào với nàng ta thì cũng không hoàn toàn đúng, tình cảm là có, chỉ có điều hắn biết tình cảm giữa hắn và Cao Thao Thao sẽ không có kết quả gì.
Nhưng, bất kể nói thế nào đi nữa, hắn vẫn hi vọng Cao Thao Thao có một kết cục tốt.
Chỉ là…., nữ nhân nổi danh như thế này trong lịch sử, lại vì chính tương lai của mình mà qua đời sớm.
Khiến trong lòng Phạm Ninh tiếc thương vô hạn.
Lúc buổi sáng thuyền của Phạm Ninh đã đến bến tàu Biện Hà ở phía bắc Thư Uyển Nhai, từ đây đi tới Kỳ Thạch Quán của nhị thúc Phạm Thiết Qua chỉ khoảng trăm bước, nhưng mà lúc này toàn kinh thành đều vì thái hậu băng hà mà đắm chìm trong bi thương, nghỉ triều năm ngày, nghỉ chợ năm ngày, toàn thành bao trùm dải trắng để tang, hôm nay là ngày thứ tư nghỉ chợ, Kỳ Thạch Quán của Phạm Thiết Qua đang đóng cửa, người đầy tớ trông cửa nói với Phạm Ninh, đại chưởng quỹ đi Dĩnh Châu xem quặng rồi, hai ngày sau mới trở về.
Bất đắc dĩ, Phạm Ninh đành phải để Chu Long đi một chuyến đến phủ đệ Chu Nguyên Phong, không bao lâu, Chu gia phái tới mấy chiếc xe có năm con lừa kéo, đem xe ngựa và bánh xe cùng trở về Chu gia.
Phạm Ninh vừa mới bước vào cửa lớn Chu gia, thì liền chạm mặt Chu Khiết, cô ấy đứng tại đây đợi Phạm Ninh đến.
- Ta biết ngay cháu sẽ rất nhanh vào kinh, ta muốn cùng cháu trò chuyện một chút.
Phạm Ninh yên lặng gật đầu, hắn biết rằng Chu Khiết tất nhiên là muốn nói về việc của Cao Thao Thao, cho dù Cao Thao Thao đã làm thái hậu, giao tình riêng giữa nàng và Chu Khiết vẫn tốt như ngày nào, tài sản riêng của Cao Thao Thao đều giao cho Chu Khiết xử lý, Phạm Ninh ở Tân Cảng giữ lại những cửa hàng hoàng gia, thật ra là giữ lại cho Chu Khiết, Cao Thao Thao cũng đầu tư vào ngoại thương hải ngoại.
Đi vào quý khách đường, Chu Khiết để hầu gái đem trà lên xong, lập tức bảo tất cả hầu gái lui xuống, một lúc sau mới thở dài nói:
- Thật ra thái hậu mười ngày trước đã bệnh qua đời rồi, mấy ngày trước mới chính thức công bố.
- Nàng nhiễm bệnh gì mà qua đời?
Phạm Ninh hỏi.
Chu Khiết trầm lặng một chút nói:
- Nếu ta nói nàng là bạo bệnh mà chết, cháu có tin không?
Phạm Ninh lặng người, bạo bệnh mà chết trước giờ đều là đại danh từ tử vong không tầm thường, đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên Cao Thao Thao chết không bình thường, hắn kinh sợ nhìn Chu Khiết.
Chu Khiết cúi đầu thở dài một tiếng:
- Thật ra chuyện này giấu không được người bên ngoài, trong cung cứ hạ lệnh cấm khẩu, thật ra rất nhiều người đều biết, thái hậu dùng thuốc hổ lang để phá thai, dẫn đến trúng độc mà chết.
Giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang, Phạm Ninh ngây dại triệt để, Cao Thao Thao mang thai rồi phá thai, là con của ai, là của mình sao?
Chu Khiết nhìn Phạm Ninh một cái đầy thâm ý, chậm rãi nói:
- Ta biết cháu và Cao Thao Thao quan hệ không tầm thường, nhưng đã đến trình độ nào thì ta không được rõ, nhưng sự việc lần này chắc không liên quan đến cháu, cháu không cần phải làm chuyện ngu ngốc gì cả.
- Tiểu cô, cháu không hiểu ý của cô lắm, cái gì gọi là không liên quan đến cháu, cô có thể nói rõ được không.
Chu Khiết cười lạnh một tiếng nói:
- Thái y trong cung đưa ra chẩn đoán là mang thai bốn tháng, mà cháu rời khỏi kinh thành ít nhất nửa năm rồi, thứ hai, thị vệ trực ban cung đình Đường Nghĩa không biết vì sao mất tích, được biết ở phòng của gã tìm được một cây trâm cài mà Cao Thao Thao rất yêu quý, thứ ba, thái y kê đơn thuốc hổ lang cho Cao Thao Thao cũng bị xử tử, thứ tư, cung nữ tâm phúc ở bên cạnh Cao Thao Thao đều cùng nhau uống thuốc tự sát trước mặt nàng, bao gồm cung nữ tín nhiệm nhất của nàng là Thái Nga, việc này đã khép lại rồi, cho nên mới tuyên bố tin thái hậu bệnh chết.
Chu Khiết nói lời nói này làm cho Phạm Ninh khó chịu giống như nuốt phải con ruồi, bên cạnh Cao Thao Thao còn có nam nhân khác sao?
Đường Nghĩa người này Phạm Ninh cũng biết, là cùng với Cao Thao Thao từ Vương phủ tiến cung, đối với Cao Thao Thao rất trung thành cẩn trọng, ngoài ba mươi tuổi rồi, bộ dạng rất cao lớn cường tráng.
Tuy rằng Cao Thao Thao cam đoan với hắn, sẽ không có người nam nhân khác, nhưng mà cũng khó nói, cho đến cùng nàng mới ngoài ba mươi tuổi, tính cách lại nhiệt tình hướng ngoại, mình vừa đi mấy năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Trong một lúc, Phạm Ninh lại trầm mặc không nói, Chu Khiết lại nói:
- Thái hậu băng hà tuy rằng bất hạnh, nhưng đối với cháu lại là chuyện tốt, con đường hải ngoại của cháu còn có hai năm nhiệm kì, hy vọng cháu phải biết nắm chắc thời gian thực thi khát vọng của chính mình, trên vai cháu gánh vác hy vọng của hai đại gia tộc Phạm gia và Chu gia, cũng có hy vọng của nghìn vạn di dân Đại Tống, hy vọng con có thể toàn lực ứng phó, đem tất cả tinh lực đều đặt ở trên đại nghiệp hùng đồ.