Chu Khiết làm sao có thể không biết sự tình được chứ? Cô ấy vẫn rất lo lắng về việc Phạm Ninh và Cao Thao Thao đang chơi với lửa, bây giờ Cao Thao Thao bị lửa của bản thân nàng ta chơi thiêu chết rồi, cô ấy sợ Phạm Ninh lại xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên trước tiên cản Phạm Ninh, đả thông hắn, nhắc nhở hắn, cảnh cáo hắn.
Trong lòng Phạm Ninh thở dài một hơi, người này đã chết, quá khứ cứ cho qua đi!
- Đa tạ tiểu cô, cháu biết mình nên làm thế nào rồi.
Chu Khiết yên vui gật gật đầu:
- Cháu đi xa đường xá khổ cực rồi, nghỉ ngơi sớm đi!
Vào lúc ban đêm, Phạm Ninh trằn trọc thao thức, không thể đi vào giấc ngủ, trong lòng thổn thức không ngừng, cho đến khi trời sắp sáng mới chìm đắm vào giấc ngủ.
***
Sáng sớm, Phạm Ninh chỉ ngủ được một thời thần liền dậy thật sớm, gấp rút tới hoàng cung bái tế Cao Thao Thao, ở trong linh bằng hắn gặp được thiên tử Triệu Húc túc trực bên linh cữu mẫu thân.
Sự xuất hiện của Phạm Ninh thật làm cho Triệu Húc vừa mừng vừa sợ, y liền mời Phạm Ninh vào phía sau bức màn, cho hoạn quan lui đi, vành mắt của Triệu Húc lập tức đỏ lên, nước mắt không cầm được lăn xuống.
Phạm Ninh không biết nên làm sao để an ủi y, chỉ đành thở dài nói:
- Bệ hạ, sớm trưởng thành một chút, cố gắng làm tốt một phen đại sự, an ủi linh hồn mẫu thân trên trời.
Triệu Húc khóc thút thít nói:
- Mẫu thân khi còn sống thường nói với trẫm, Phạm sứ quân là người đáng để tin cậy nhất, yêu cầu trẫm không cần giữ lại gì mà hết lòng ủng hộ khanh, một ngày trước khi mẫu hậu chết, người còn nói với trẫm, Phạm sứ quân có công lớn cho xã tắc, cần phải suy xét thăng quan, không ngờ câu nói này đã thành..... thành câu nói cuối cùng mà mẫu hậu nói với trẫm.
Nói đến cùng, Triệu Húc đã khóc không thành tiếng, Phạm Ninh cũng nhịn không nổi mà sống mũi cay cay, trấn an Triệu Húc.
Một lúc sau, Triệu Húc cuối cùng ngừng khóc, lau nước mắt đi, vô cùng kiên cường nói:
- Hoàng tổ mẫu nói với trẫm, chỉ cần trẫm tròn hai mươi tuổi, người sẽ giao chính quyền cho trẫm, còn có hai năm, trẫm sẽ nhẫn nại hai năm nữa, trẫm nhất định sẽ làm ra một phen đại sự, để liệt tổ liệt tông và mẫu hậu đều lấy trẫm làm tự hào.
- Vi thần cũng sẽ dùng hết sức mình, phụ tá bệ hạ thành tựu một phen đại nghiệp.
Hai người đang nói, một gã hoạn quan già xuất hiện ngay cửa màn che, trầm giọng nói:
- Bệ hạ, thái hoàng thái hậu triệu kiến Phạm sứ quân, mời Phạm sứ quân lập tức qua đó.
Phạm Ninh gật đầu, nói với Triệu Húc:
- Bệ hạ, vi thần đi trước yết kiến thái hoàng thái hậu, lần sau thần lại báo cáo việc ở Nam Dương cho bệ hạ.
- Đi đi! Hoàng tổ mẫu cũng rất quan tâm Nam Dương.
Phạm Ninh hành một lễ, liền cùng hoạn quan đi vào nội cung.
Tào thái hậu không có tiếp kiến Phạm Ninh ở Kỳ Lân cung, mà là triệu kiến ở Từ An cung, nơi đây cũng là nơi bà triệu kiến đại thần.
Tào thái hậu lệnh người cất rèm che đi, cùng ngồi đối diện với Phạm Ninh, ánh mắt bà lãnh đạm, trên mặt không có chút biểu cảm.
- Các ngươi lui ra!
Mấy tên cung nữ thiếp thân đáp lại một tiếng, chậm rãi lui ra, trong tiểu điện chỉ còn lại hai người Tào hoàng hậu và Phạm Ninh.
Trong lòng Phạm Ninh có chút bất an, tư thế này không giống như đang đàm luận quân vụ, ngược lại là giống thương đàm chuyện bí mật gì, Tào thái hậu muốn nói với mình chuyện gì?
- Ngươi có biết Thao Thao vì sao qua đời không?
- Vi thần..... có nghe thấy!
Tào thái hậu gật đầu nói:
- Thật ra trong lòng ai gia rất rõ, đứa con trong bụng Thao Thao, hiềm nghi của ngươi lớn nhất!
Lạnh lùng một câu nói, mồ hôi trên trán của Phạm Ninh liền chảy ra rồi, hắn vội vàng nói:
- Thái hoàng thái hậu sao lại nói ra lời ấy, vi thần và Cao hoàng hậu là quan hệ quân thần, lại nói thái hậu mới mang thai bốn tháng, vi thần rời xa kinh thành đã nửa năm rồi.
Tào thái hậu cười lạnh một tiếng:
- Cái gọi là bốn tháng mang thai là ai gia kêu thái y viết đấy, trên thực tế nàng mang thai sáu tháng, không chỉ như thế, trâm ngọc trong phòng của thị vệ trực ban Đường Nghĩa và sự mất tích của gã, cũng là ai gia sắp xếp, Đường Nghĩa cõng cái việc xấu này, còn có Diêu thái y, hạ lệnh xử tử ông ta cũng là ai gia.
Phạm Ninh sực tỉnh, Cao thao Thao mang thai sáu tháng, nàng và Đường Nghĩa cũng chẳng có quan hệ gì, lẽ nào đứa con trong bụng cô ấy là của mình sao? Đây lại là vì sao?
Lòng hắn đã loạn cả lên, Tào thai hậu nhìn chăm chú vào hắn, thoải mái như trước nói:
- Cao Thao Thao muốn sinh đứa con này ra, nhưng ai gia nói với nó, nó khổ cực sinh ra đứa con này, cha của đứa bé tất nhiên sẽ bị Húc nhi giết chết, nó chỉ có thể chọn một người giữa đứa bé và cha của đứa bé...
Lúc này, Phạm Ninh đã không kìm nổi mà rơi lệ, Tào thái hậu yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, sau một lúc lâu nói:
- Thao Thao là cháu gái của ai gia, năm đó vì kháng lại Dương quý phi, ai gia xém chút cùng chung một chồng với nó, cũng may Quan gia tỉnh táo, không thu nhận nó, sau sự việc này, Thao Thao một mạch bất mãn với ai gia, cho đến một ngày vào buổi tối, nó chạy đến cầu xin ta, có chuyện mật cần báo cáo với Quan gia, kết quả nó đi tố giác chồng của nó ra, tuy rằng đã hi sinh người chồng, nhưng bảo hộ được đứa con, làm cho ai gia từ đó nhìn nó với cặp mắt khác xưa....
Tào thái hậu đắm chìm trong hồi ức, trong lòng Phạm Ninh lại bi thương cực độ, hắn vốn cho rằng sự phản bội của Cao Thao Thao có thể làm cho mình giảm bớt tội lỗi đối với nàng, nhưng sau khi biết được chân tướng, hắn mới biết Cao Thao Thao chưa bao giờ phản bội hắn, thậm chí vì muốn bảo vệ mình mà từ bỏ đứa con trong bụng.
Tào thái hậu lại thở dài nói:
- Cuối cùng Thao Thao giữ chặt tay ai gia, nó muốn nói cái gì đó nhưng nói không nên lời, nhưng ai gia biết nó muốn nói cái gì, cho nên hôm nay triệu kiến ngươi, coi là hoàn thành lời hứa đối với nó.
Nói đến cùng, giọng điệu của Tào thái hậu trở nên lạnh rồi, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, bà nhìn chăm chú vào Phạm Ninh thấp giọng nói:
- Lần này là ai gia bảo vệ ngươi, ngươi phải nhớ, vận mệnh của ngươi bắt đầu từ bây giờ đã bị ai gia nắm giữ trong lòng bàn tay, thuận theo ai gia, có vinh hoa phú quý của ngươi, nhưng dám can đảm phản bội ai gia, ta sẽ khiến ngươi sống không được chết không xong.
Phạm Ninh cũng không biết làm sao mình có thể rời khỏi nội cung, hắn tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, ánh mắt trầm trọng nhìn về phương xa, lúc này hắn đã thoát ra từ trong bi thương của việc Cao Thao Thao qua đời rồi.
Mấy câu uy hiếp cuối cùng của Tào thái hậu khiến hắn đột nhiên hiểu ra được sự tàn khốc và ác độc của đấu tranh cung đình, ai nói Tào thái hậu không luyến tiếc quyền lực, ai nói Tào thái hậu khoan hậu nhân từ, lúc đầu bà chắp tay để quyền lực đi qua là lấy lui làm tiến, bà ta hơn Cao Thao thao ở điểm càng biết âm thầm nhẫn nhịn, bà ta sớm đã phát hiện chuyện của mình và Cao Thao Thao, nhưng bà ta lại chọn âm thầm và chờ đợi.
Khuyên bảo Cao Thao Thao phá thai là bà ta, cuối cùng xử tử thái y cũng là bà ta, như vậy nguyên nhân cái chết thật sự của Cao Thao Thao sẽ không có ai biết nữa.