Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 865 - Chương 862

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 862
 

Thay đổi thời gian mang thai của Cao Thao Thao, an bài Đường Nghĩa chịu tiếng xấu thay cho người khác, chưa chắc là vì bảo vệ mình, mà là muốn lợi dụng việc này khống chế mình.

Đêm đã khuya, lão gia Chu Nguyên Phong chắp tay sau lưng ở cửa lớn lo lắng đi qua đi lại, không ngừng oán giận mấy người Chu Long, không ngờ để chủ nhân một mình ra ngoài, Chu Long chằng biết làm sao, thật ra bọn họ cũng không có cách nào, chủ nhân không cho bọn họ đi theo, bọn họ chỉ có thể quay về.

- Ngu ngốc! Hắn không cho các ngươi đi theo, thì các ngươi không thể lén lén đi theo à, bây giờ người ở đâu chúng ta đều không biết, thế này quá nhiều nguy hiểm!

Mấy người Chu Long cũng biết đuối lí, bốn người cúi đầu xuống không dám lên tiếng, Chu Nguyên Phong lại quay ra oán trách con gái:

- Hôm qua rốt cuộc con nói với nó điều gì? Làm đến hai hôm nay cảm xúc nó đê mê.

Chu Khiết giật giật khóe môi, cô ấy không có cách nào giải thích, chuyện của Phạm Ninh và Cao thái hậu cô ấy không thể nói với phụ thân.

Chu Long lại nhỏ giọng thay Chu Khiết giải vây:

- Lão gia, tâm trạng chủ nhân không tốt, hẳn là có liên quan đến chuyện thái hoàng thái hậu tiếp kiến.

- Thái hoàng thái hậu!

Trong lòng Chu Nguyên Phong cũng vụt lên một loại cảm giác bất lực, đụng chạm tới thái hoàng thái hậu, ông cũng không còn cách nào.

Lúc này, một tên gia đinh chạy như bay đến, kích động nói:

- Lão gia, tìm thấy cô gia rồi!

Chu Nguyên Phong tinh thần phấn chấn, kích động hỏi:

- Nó ở đâu?

- Ngài ấy ở Phan Lầu, uống đến say mèm, còn....

- Còn cái gì?

- Còn kêu mười cô kỹ nữ hầu rượu, còn thưởng cho hơn một nghìn lượng bạc.

Trong lòng Chu Nguyên Phong thở dài, Phạm Ninh trước giờ không phải như vậy, đoán chừng là xảy ra chuyện lớn rồi, ông lại hỏi:

- Người đã đón về chưa?

- Đã đón về rồi, uống đến say mèm, ngoài ra, chúng con ở Phan lầu gặp phải một tên chấp sự của "Tiểu Báo".

Chu Nguyên Phong mặt trầm xuống, cái lũ khốn kiếp không lỗ để chui này, ông lập tức quay đầu nói với Chu Khiết:

- Con lập tức đi cảnh cáo báo phường, giả như chúng nó dám đem chuyện của Phạm Ninh đăng lên "Tiểu Báo", đó cũng là lúc việc gian dối trong khoa cử của Tiền gia chúng nó được xuất hiện trên "Tín Báo".

Chu Khiết gật đầu, lên xe ngựa, mang theo mấy tên thủ hạ đi tới báo phường.

Không lâu sau, xe ngựa chở Phạm Ninh đã về, mấy người Chu Long chạy lên, cùng nhau dùng sức, dùng cáng kéo Phạm Ninh uống say mèm kia ra khỏi xe ngựa.

Chu Nguyên Phong lắc lắc đầu, quay lại nói với tiểu thiếp:

- An bài mấy thị nữ tắm rửa cho nó, cố gắng hầu hạ nó cho tốt.

Tiểu thiếp Cố thị lập tức lên trước chỉ huy đám gia đinh đưa Phạm Ninh vào nội trạch, Chu Nguyên Phong thở dài, đứa trẻ này đoán chừng vừa bị một vố lớn trên quan trường rồi.

.......

Sắc trời sáng rõ, Phạm Ninh mới từ từ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ, lúc này, hai thị nữ liền đi lên trước, đỡ lấy phía sau lưng hắn, hầu hạ hắn uống nước, uống xong một ly nước, Phạm Ninh thoải mái hơn rất nhiều, hắn xua tay, ra hiệu mình có thể đứng dậy.

Hắn ngồi dậy, nghĩ đến chuyện hoang đường đã làm hôm qua, trong lòng hắn cười khổ một tiếng, lại hỏi:

- Ta trở về lúc nào vậy?

- Canh hai, lão gia phái người tìm được cô gia, đón cô gia trở về.

Phạm Ninh gật gật đầu, mình bừa bãi như thế, lại để mọi người lo lắng, không nên chút nào!

Hắn đứng dậy nhân tiện đi về phía sau tấm bình phong, lại rửa tay, một thị nữ hé miệng cười nói:

- A cô nói, nếu như cô gia tỉnh dậy, có thể xem lễ vật trên bàn, là của cô ấy tặng ngài.

Phạm Ninh lúc này mới chú ý đến trên bàn có một hộp giấy, hắn lên trước mở hộp ra, sửng sốt một chút, không ngờ bên trong là một mặt nạ da người tinh xảo, hắn có chút hồ đồ, mình lại không phải đầu trộm đuôi cướp, cần cái đồ chơi này làm gì? Lẽ nào sợ người khác nhận ra, mang cái này đi uống rượu sao?

Vật phẩm chuẩn bị cần có ở quan trường."

Phạm Ninh lập tức không kìm nổi cười, đồng thời cũng có chút cảm động, Chu Khiết biết hai ngày nay mình vì chuyện của Cao Thao Thao thất thố, hi vọng mình có thể che đậy lại được.

Trên thực tế, hôm qua sau một phen hung hăng giải phóng hết ra ngoài, tâm trạng của hắn đã hồi phục bình thường rồi, bất kì chuyện gì đều có hai mặt, Tào thái hậu muốn khống chế mình, hắn cũng không tránh khỏi đồng thời lợi dụng Tào thái hậu.

Ở trên trình độ nào đó mà nói, Chu Khiết tặng mình cái mặt nạ da người này, thật là đúng lúc.

Phạm Ninh thu lại mặt nạ, cười nói với hai thị nữ:

- Hôm qua cực khổ cho các ngươi rồi, các ngươi đi nghỉ đi!

Hai thị nữ thi lễ vạn phúc, lúc này mới lui xuống.

Phạm Ninh ưỡn ngực thật rộng, hôm nay hắn cần phải báo cáo công tác chính thức với Tào thái hậu và thiên tử, nói về chuyện ở hải ngoại.

Lúc này, một thị nữ lại vội vàng chạy tới nói:

- Cô gia, người trong cung đến rồi, bảo cô gia đi tiếp chỉ!

Phạm Ninh lập tức thay quan phục, bước nhanh đi ra ngoại trạch.

Hương án trước quý khách đường đã bày xong, Chu Nguyên Phong đang cùng một tên thái giám trẻ nói chuyện phiếm, hoạn quan tên là La Văn, đi theo Tào thái hậu ít nhất hai mươi năm, là thái giám tâm phúc của Tào thái hậu, hôm qua chính là gã dẫn Phạm Ninh đi gặp Tào thái hậu.

Lúc này bên cạnh gã dọn sẵn một mâm mười thỏi vàng, ít nhất có năm trăm lượng, khiến hoạn quan cười đến híp mắt, nghe nói Chu gia giàu có đã lâu, quả nhiên danh bất hư truyền.

Gã cũng không biết quan hệ giữa Phạm Ninh và Tào thái hậu, gã chỉ cảm thấy Tào thái hậu vô cùng coi trọng Phạm Ninh, ngược lại khiến gã có tâm vun đắp mối quan hệ với Chu Nguyên Phong, sau này truyền đạt tin tức liên quan tới Phạm Ninh, có thể vớt được càng nhiều lợi ích.

- Lão viên ngoại yên tâm, sau này trong cung có tin tức gì, chúng tôi nhất định sẽ phái người đến kịp thời thông báo.

Chu Nguyên Phong và hoạn quan giao tiếp qua nhiều lần, rất hiểu đức tính của đám hoạn quan này, nếu như là thị vệ hoặc quan viên đến truyền lệnh hoặc ban chỉ, cho bọn họ lợi ích nhất định phải cuối cùng mới cho, đối phương cần thể diện, đều giả vờ là vạn bất đất dĩ mới phải nhận lấy rồi rời đi.

Nhưng hoạn quan không giống thế, của quý phía dưới của bọn họ còn không có, còn cần thể diện gì, tiền tài là quan trọng nhất, nhất định phải đưa trước, đưa trước mặt, bọn họ mới có thể dùng tiền tài để cân nhắc giá trị của ngươi.

Giống như hiện tại, mình lấy phí truyền tin là trăm lượng vàng, cái này La hoạn quan mới nghĩ đến xây một con đường tin tức, tiền đối với Chu Nguyên Phong không quan trọng, tin tức có giá trị mới quan trọng, mà đối với hoạn quan hoàn toàn ngược lại.

- Đa tạ La công công rồi!

Lúc này, Phạm Ninh bước nhanh đến, La Văn đứng dậy cười nói:

- Phạm sứ quân, chúng ta lại gặp nhau rồi.

- Vất vả cho La công công xuất cung một chuyến.

- Đâu có! Là thái hậu xem trọng sứ quân, chúng ta thay thái hậu truyền tin là vinh hạnh.

Đây ngược lại là lời thật, người khác còn chưa tới phiên, nói chi đến cơ hội ban chỉ này.

La Văn lấy ra ý chỉ cao giọng nói:

Bình Luận (0)
Comment