- Thái hậu có chỉ, kinh lược hải ngoại sứ Phạm Ninh tiếp chỉ!
Phạm Ninh ở trước hương án quỳ xuống:
- Thần Phạm Ninh nghe chỉ!
La Văn mở ý chỉ ra cao giọng đọc:
- Hải ngoại kinh lược sứ Phạm Ninh, gắng sức báo quốc, dũng cảm khai thác, vì Đại Tống mở rộng bờ cõi lập nhiều công tích, cần phải trọng thưởng, lấy ý khuyến khích, bổn cung đặc biệt phong Phạm Ninh làm Ngô quốc công, thưởng một vạn lượng vàng, trang viên một tòa, khâm chỉ!
Trong lòng Phạm Ninh cười lạnh, hôm qua uy hiếp mình, hôm nay bắt đầu lôi kéo rồi, điển hình của việc cho một bạt tai rồi nhét một quả táo, vừa đấm vừa xoa, nhưng mà Phạm Ninh còn đoán được Tào thái hậu có một ý đồ khác, nếu như bà ta quả thật có thể khống chế mình, bà ta nhất định sẽ nâng mình lên cao, biến mình thành một cây đao đối phó Tri Chính Đường, hoặc coi mình là một con cờ quan trọng xếp vào Tri Chính Đường.
Phạm Ninh dập đầu tạ ơn:
- Vi thần tạ ơn đề bạt của thái hậu, chắc chắn cúc cung tận tụy, ra sức vì thái hậu!
La Văn cười tủm tỉm đưa ý chỉ cho phạm Ninh, người trẻ tuổi thông thường chỉ có hưởng phúc trạch của tổ tiên để lại mới có tước vị cao như vậy, dùng công lao nhận tước vị, Phạm sứ quân là người đầu tiên.
Chu Nguyên Phong ở bên cạnh cũng có một chút choáng, đây là việc gì, không phải Tào thái hậu muốn đè ép Phạm Ninh sao? Làm sao đột nhiên phong quốc công rồi, đây chính là tước vị cao nhất phẩm! Chỉ có tướng công hoặc chủ soái ba quân mới có cơ hội được phong quốc công.
Lòng dạ Chu Khiết biết rõ, phong tước không thăng quan đối với Phạm Ninh ý nghĩa không lớn, tướng vị cao ở triều Tống quá nhiều rồi, trên trăm tên có quan hệ hoàng tộc, hầu như từ bé đều là vương, các hoàng thúc của thiên tử một chốc đã phong hai mươi mốt chức vương, mà lệch hệ hoàng tộc và ngoại thích nào là quốc công, nào là quận công, Phạm Ninh được phong làm quốc công, thật chẳng được coi là gì.
La Văn nhận lấy vàng đi rồi, Chu Nguyên Phong một bụng nghi hoặc, lại không tiện hỏi nhiều, chỉ đành nói với Phạm Ninh:
- Cháu phải khẩn trương vào cung tạ ân, sớm quay về, đừng uống rượu nữa.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Hôm qua khiến Tam tổ phụ lo lắng rồi!
Hắn lại cười nói với Chu Khiết:
- Cảm ơn lễ vật của a cô, rất đúng lúc!
Chu Khiết khẽ cười nói:
- Xem dáng vẻ của cháu đã hồi phục rồi, khẩn trương vào cung đi!
Phạm Ninh về phòng chuẩn bị đi rồi đi, Chu Nguyên Phong quay lại hỏi con gái:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chu Khiết cười cười nói:
- A Ninh thật ra là phe của Cao Thái hậu, Cao thái hậu băng hà, chỗ dựa phía sau của hắn không còn nữa rồi, xem ra hôm qua cùng Tào thái hậu nói chuyện không tồi, Tào thái hậu dự định tiếp tục trọng dụng hắn.
Chu Nguyên Phong tự suy đoán nói:
- Cho nên hắn cảm thấy mình đã phản bội Cao thái hậu, trong lòng đau khổ, hôm qua mới uống nhiều rượu như vậy.
- Phụ thân nói không sai chút nào!
Trong hai ngày, Tào Thái Hậu đã tiếp kiến Phạm Ninh lần thứ hai, tuy nhiên lần này ở thiên điện cung Tử Vi, thiên tử Triệu Húc cũng tham gia tiếp kiến, ngoài ra còn có đại học sĩ Trương Dao và Ngưu Tường cũng tham dự ngồi bên cạnh nghe.
Tào Thái Hậu vẫn ngồi buông rèm nhiếp chính như cũ, thiên tử Triệu Húc ngồi ở phía trước. Y năm nay đã mười tám tuổi, bộ dạng cao lớn, anh võ, khí độ phi phàm khiến Phạm Ninh thở dài trong lòng, Tào Thái Hậu vừa mới nắm quyền, làm sao có thể bằng lòng sau hai năm đã đem triều chính giao cho y, tất nhiên giống như Nhân Tông, lại có một phen sẩy chân rồi..
Phạm Ninh hành lễ, không chút hoang mangnói:
- Lần này vi thần lên bắc vì ba việc mà đến, đầu tiên là báo cáo tình hình gần đây của Nam Dương, tiếp theo là báo cáo kết quả chuyến đi khảo sát phía Đông của vi thần, thứ ba là trình bày ý kiến của mình về tương lai phát triển của Nam Dương.
Lúc này, Tào Thái hậu cất giọng dịu dàng hỏi:
- Quan Gia, các tướng công đều lên triều hết chưa?
Triệu Húc vội vàng hạ thấp người nói:
- Hồi bẩm Hoàng Tổ Mẫu, hôm nay bọn họ đều đến cả rồi.
- Vậy mời bọn họ cùng qua đây, mọi người cùng nhau bàn luận.
Triệu Húc phân phó tùy tùng đi mời các tướng công, lại nói với Phạm Ninh:
- Phạm kinh lược xin chờ một lát!
Phạm Ninh hiểu rõ Tào Thái Hậu là muốn xóa bỏ chế độ liên tịch nghị sự của phủ kinh lược hải ngoại và Tri Chính Đường, nhưng hắn không thèm để ý, mọi người cùng nhau tham sự bàn việc nước, ngược lại càng khiến hắn có thể trình bày rõ ràng toàn bộ chế độ phân đất phong hầu ở hải ngoại.
Hắn khom người thi lễ nói:
- Vi thần từ Tuyền Châu đặc biệt mang đến hai chiếc xe ngựa được chế tạo đặc biệt không giống với bình thường, muốn mời bệ hạ, Thái hậu và các tướng quốc cùng đi tham quan, bằng không bảo bọn họ đưa vào đại điện, bây giờ còn chưa buộc ngựa, ở ngay trong lầu Tuyên Đức.
Triệu Húc quay đầu lại liếc mắt nhìn Thái Hậu, Tào Thái Hậu gật đầu:
- Chuẩn tấu!
Triệu Húc lập tức phái thị vệ đưa hai cỗ xe ngựa đến, không bao lâu, hai cỗ xe ngựa được đưa đến ngoài điện, bảy vị tướng công Hàn Kỳ, Phú Bật, Văn Ngạn Bác, Hàn Giáng, Trương Phương Bình, Ngô Sung, Thái Tương cũng vừa đến, vây quanh xe ngựa chỉ trỏ.
Lúc này, Phạm Ninh từ trong điện đi ra, mọi người cùng chào hỏi nhau, rất nhanh kiệu lớn của thiên tử Triệu Húc và Tào Thái Hậu cũng tới, mọi người cùng nhau thi lễ với Thái Hậu và Thiên Tử.
Triệu Húc rất có hứng thú, y đi ra khỏi kiệu lớn, tỉ mỉ quan sát bánh xe, y cũng phát hiện là bánh xe không giống những chiếc xe trước đây.
Phạm Ninh lên trước báo cáo với Tào Thái Hậu:
- Khởi bẩm Thái Hậu, Nam Dương có một loại nhựa cây, bên ngoài giống như da của con voi, cho nên gọi là keo voi, co giãn rất tốt, có hãng buôn đã dùng nó chế thành lốp xe, bọc lên trên bánh xe ngựa, đi lại đặc biệt rất nhanh và nhẹ nhàng, không còn xóc nảy, khiến xe ngựa trở lên vô cùng thoải mái.
Tào Thái Hậu khẽ mỉm cười:
- Quan gia có thể thử!
Triệu Húc có chút khó khăn:
- Khởi bẩm Hoàng Tổ Mẫu, vẫn còn chưa buộc ngựa, chi bằng cho buộc ngựa trước đã, sau khi nghị sự kết thúc hoàng tôn sẽ cưỡi.
- Cũng tốt, nghị sự trước đi!
Một lần nữa mọi người trở lại đại điện ngồi xuống, bảy tướng công cũng được ban ngồi, Tào Thái Hậu chậm rãi nói:
- Lúc trước Phạm kinh lược sứ có văn bản báo cáo, hồi báo về cuộc chiến với nước Tam Phật Tề, cũng hồi báo tình hình gần đây của Tân cảng và phủ Lã Tống, phần báo cáo này ai gia đã phê chuẩn và chuyển đến Tri Chính Đường, Tri Chính Đường có ý kiến bất đồng không?
Hàn Kỳ đứng lên nói:
- Phần báo cáo này cũng đã được nội bộ Tri Chính Đường thương thảo, trên cơ bản tán thành các phương sách của hải ngoại kinh lược, lo lắng duy nhất của chúng ta là tấn công Tam Phật Tề, chúng ta có phải dựa trên đạo nghĩa hay không?
Trong lòng Phạm Ninh thầm mắng, từ Tam Phật Tề vận chuyển hai trăm ba mươi vạn lượng vàng và báu vật trở về Đại Tống, Tri Chính Đường không chút khách sáo thu nhận, bây giờ lại quan tâm chiến tranh có giữ đạo nghĩa hay không, có bản lĩnh thì số vàng kia đừng nhận nữa.
Trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng Phạm Ninh vẫn như cũ mỉm cười nói: