Ba vợ là chỉ vợ cả, vợ lệch và vợ sau, vợ lệch và vợ sau nói thật dễ nghe, nhưng nhưng làm thế nào cũng không lên chính thất được, Tào Dật cứng họng nói:
- Việc này, hình như không ổn đâu?
- Nữ nhi của Âu Dương Tu đều có thể làm vợ hai của hắn, vì sao Tào gia lại không được? Lục thúc đệ không có nói cho đệ biết là hắn hy vọng do ta mở miệng, chỉ cần đệ đồng ý, ta cũng có thể phong cáo mệnh, nhưng chuyện này liên quan đến vận mệnh tương lai của Tào gia, nếu Tào gia mặc kệ, vậy sau này cũng đừng trách ta.
Trong lòng Tào Thái hậu hiểu rõ, chỉ dựa vào uy hiếp, bà ta không thể khống chế Phạm Ninh được, tuy nhiên bà ta đã giữ lại một chứng cứ quan trọng, nhưng bà ta không muốn dùng cái chứng cứ này mà trở mặt với Phạm Ninh, chứng cứ này là một cây kiếm hai lưỡi, làm Phạm Ninh bị thương, nhưng đồng thời cái chết của Cao Thao Thao cũng sẽ được vạch trần ra.
Tào Thái hậu lo lắng rằng một khi Quan gia biết được nguyên nhân thật sự về cái chết của mẫu thân hắn, sau khi mình chết, Tào gia cũng sẽ không có ngày nào yên ổn.
Nghĩ tới nghĩ lui, cùng Phạm Ninh ngồi trên cùng một con thuyền, đồng tâm hiệp lực mới là biện pháp tốt nhất, liên hôn chính là thứ có tác dụng đồng tâm hiệp lực tốt nhất, chỉ cần liên hôn thành công, bà ta sẽ có thể đem chứng cứ cuối cùng tiêu hủy, cũng không phải lo lắng trong tương lai Phạm Ninh sẽ nói ra.
Tào Dật đỏ bừng cả khuôn mặt, rất hiển nhiên, Tào gia chỉ có một cô con gái duy nhất đến tuổi lập gia đình mà chưa xuất giá, đó chính là con gái thứ ba Tào Tú của mình, để nữ nhi của mình gả cho Phạm Ninh làm thiếp? Tuy rằng hắn vẫn rất hy vọng Phạm Ninh là con rể của mình, nhưng lần này không phải là chính thê! Sẽ thiệt thòi cho nữ nhi của mình.
Tào Thái hậu lại không gấp không chậm nói:
- Để Tú nhi gả cho hắn, ta phong nó làm cáo mệnh quận phu nhân, giống với nữ nhi của Chu gia, chuyện này đệ còn có gì không hài lòng?
Tào Dật bị ép buộc bất đắc dĩ, chỉ đành cắn răng nói:
- Đệ có thể đồng ý, nhưng đệ muốn biết lý do?
Tào Thái hậu thở dài, buồn bã nói:
- Thỏ khôn đào ba hang, Tào gia không phải là muốn xây một hang ở hải ngoại sao? Có con rể Phạm Ninh này, Tào gia còn lo lắng không tìm thấy nơi tốt nhất hay sao?
Tào Dật cảm giác đó không phải là lý do chân chính, nhưng thái độ của tỷ tỷ ruột rất cứng rắn, ông không thể không đồng ý, chuyện này ông cần đi thảo luận cùng với Phạm gia và Chu gia.
- Nếu Phạm Ninh không đồng ý thì phải làm sao?
- Ta sẽ đích thân đi nói với hắn, tin rằng hắn sẽ đồng ý!
Từ huyện Trần Lưu trở về đã là lúc hoàng hôn, Phạm Ninh chạy tới tửu lâu Thanh Phong ở phố Phan Lầu, đêm nay hắn còn có một tiệc xã giao, bốn người Lục Hữu Vi, Đoạn Du, Đổng Khôn và Lận Hoằng mời hắn ăn cơm.
Năm đó chín người đã sớm đường ai nấy đi, huynh đệ Phạm thị trở thành đại thương nhân giàu ngang một nước, Tô Lượng và Lý Đại Thọ theo Phạm Ninh, một người ra đảm nhiệm tri phủ Tuyền Châu, một người nâng lên Thị Bạc Ti Tuyền Châu, đều là quan cao tòng ngũ phẩm.
Lục Hữu Vi và Đoàn Du sau khi tốt nghiệp thái học, đều trở thành trợ giáo, đảm nhiệm quan tòng cửu phẩm, bây giờ Lục Hữu Vi trở thanh thái học bát phẩm, Đoạn Du hơi tốt hơn một chút, thăng làm bát sĩ chính bát phẩm, hai người đều có chức vị trong hệ thống giáo dục ở kinh thành.
Đổng Khôn và Lận Hoằng là quan lại gia đình, bọn họ rất có lòng tin với bản thân mình, đối với việc đi theo Phạm Ninh cảm thấy không mấy hứng thú, lăn lộn trong quan trường mười mấy năm, cho dù đều là cái bóng cho hậu đài, kết quả hai người một mới chỉ là chính thất phẩm, một là tòng lục phẩm, cũng không bằng Tô Lượng và Lý Đại Thọ đi theo Phạm Ninh, quả thực hơi buồn.
Tiếng tăm Phạm Ninh càng lúc càng lớn, không ngờ được xưng là Tiểu Phạm tướng công, Đổng Khôn và Lận Hoằng đều ngồi không vững rồi, lại ngại chủ động tìm Phạm Ninh, chỉ đành mời Lục Hữu Vi và Đoạn Du ở kinh thành giúp giật dây để mọi người cùng tụ họp lại.
Phạm Ninh đi vào nhã phòng, thấy mọi người đều đã có mặt, ôm quyền áy náy nói:
- Mới từ huyện Trần Lưu trở về, thật có lỗi, thật có lỗi!
Đổng Khôn kinh ngạc liếc nhìn Phạm Ninh một cái:
- Sư huynh không biết ta là tri huyện Trần Lưu sao?
Phạm Ninh ngạc nhiên, Đổng Khôn làm thế nào mà lăn lộn đến tri huyện rồi? Hắn vội vàng nói:
- Thật không biết, đợi lát nữa uống rượu đền tội!
Hắn vừa quay đầu đã thấy Phạm Thuần Nhân cũng đang ngồi, cười nói:
- Tiểu thúc sao cũng ở đây vậy?
Phạm Thuần Nhân hiện đang là Thị Ngự Sử chính lục phẩm, quan hệ giữa hắn và Lục Hữu Vi không tệ, hôm nay cũng là được Lục Hữu Vi mời đến, Phạm Thuần Nhân khẽ cười nói:
- Tất cả mọi người đều là đồng hương cộng thêm đồng khoa, vì sao ta không thể tới?
- Ý con không phải như vậy, con cũng muốn đi thăm tiểu thúc, nhưng mấy ngày này thật sự bận quá.
Phạm Thuần Nhân chỉ chỉ Phạm Ninh cười nói:
- Con bây giờ là Tiểu Phạm tướng công rồi, phỏng chừng bây giờ người đến bái kiến con xếp thành hàng dài, con nào có thời gian đi tìm ta?
Đổng Khôn và Lận Hoằng mặt đỏ lên, bọn họ cũng là một thành viên trong số đó!
Đoạn Du rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hắn lập thức thay hai người yểm trợ:
- Không dễ dàng gì ! Đổng huynh đảm nhiệm tri phủ huyện Trần Lưu, Lận huynh đảm nhiệm Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, ta cùng lão Lục cũng ở kinh thành, đúng lúc sư huynh trở về báo cáo công tác, chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội tụ họp lại, bằng không sư huynh vừa đi, cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau.
- Nói rất hay! Chúng ta cùng uống một chén.
Lục Hữu Vi vội vàng rót đầy chén rượu cho Phạm Ninh, nọi người nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, Đổng Khôn cười nói:
- Có muốn kêu vài cô gái bồi rượu vào giúp vui hay không?
Tuy rằng Phạm Ninh không ghét kỹ nữ bồi tửu, nhưng hắn biết Phạm Thuần Nhân là Thị Ngự Sử, trong phương diện này rất tự hạn chế, không thể để cho hắn khó xử, hắn liền lắc đầu:
- Khó khăn lắm mấy sư huynh đệ chúng ta mới gặp mặt, kêu kỹ rượu vào sẽ ảnh hưởng đến không khí, còn không bằng cùng nhau tâm sự về quê nhà.
Lận Hoằng cũng nhẹ nhàng đá Đổng Khôn một cái, hướng hắn ám chỉ Phạm Thuần Nhân ở đây, lúc này Đổng Khôn mới tỉnh ngộ, ha hả cười nói:
- Nói đúng, khó có được cơ hội gặp nhau, vẫn là cùng nhau nói chuyện phiếm thú vị hơn.
Phạm Thuần Nhân kỳ quái hỏi Phạm Ninh:
- Bọn họ tại sao đều gọi con là sư huynh?
Phạm Ninh cười nói:
- Ở phương diện này có hai nguyên nhân, đầu tiên là so với bọn họ thì con vào huyện học trước, thứ hai là con từng dạy bài thiếu Đổng Khôn, Lận Hoằng, Lục Hữu Vi, Tô Lượng, Lý Đại Thọ và Minh Nhân, Minh Lể, lđể bọn họ thi vào được huyện học, cho nên bọn họ gọi con là sư huynh, Tiểu Đoạn và Tô Lượng cũng gọi con như bọn họ, lúc ấy, lúc ấy huyện học xưng chín người bọn con là chín nhân đảng.
- Thì ra là thế! Nào, chúc mừng sư huynh đệ các ngươi được gặp nhau, chúng ta uống một chén.