Lúc này, phó sứ Khu Mật Trần Thăng Chi bước ra khỏi hàng tấu nói:
- Bệ hạ, Thái hậu, vi thần có bản tấu!
Tào Thái hậu chậm rãi nói:
- Trần Phó sứ, mời nói!
- Vi thần cho rằng, nếu đất tư ở hải ngoại nhiều, triều đình không thể sử dụng, hoàn toàn có thể bán, thu tiền dân mở bờ ruộng, chuyển lương thực, khoáng sản còn sớm, lợi nước lại lợi dân, thần nghe nói Tri Chính Đường lo lắng rất nhiều, thần nghĩ là lớn nên không cần, chỉ cần luật pháp có trật tự, chế độ nghiêm ngặt, hoàn toàn có thể tránh được những bất lợi, vi thần khẩn cầu triều đình sớm ngày trù tính chuyện này, chớ sợ khó mà không quan tâm.
Tri sự phủ Khai Phong Vương Khuê cũng bước ra khỏi hàng nói:
- Việc đất đai hải ngoại gần đây, ý dân xôn xao, phủ Khai Phong mỗi ngày đều nhận được các loại câu hỏi phong phú, vi thần cũng hy vọng Tri Chính Đường sớm ngày đưa ra điều lệ, ổn định ý dân.
Tri Gián Viện Lý Duy Trăn cũng bước ra khỏi hàng nói:
- Đã nhiều ngày, mỗi ngày Gián Viện đều nhận được mấy trăm phong thư của nhân dân, đều là khẩn cầu triều đình bỏ lệnh cấm ở hải ngoại, cho phép dân chúng ra hải ngoại mua đất sản xuất.
Phạm Ninh không nói nhiều lời, hắn biết rằng các đại quyền quý đều ở sau lưng thúc đẩy chuyện này, Hàn Kỳ phản đối kịch liệt nhất cũng trầm mặc không nói, chứng minh rằng hắn chịu áp lực cực lớn, không tiếp tục phản đối nữa, mà đem trái bóng này đá cho Tào Thái hậu.
Một lát sau, Tào Thái hậu hỏi thiên tử Triệu Húc:
- Quan gia nghĩ như thế nào?
Triệu Húc trầm ngâm một chút nói:
- Có thể bàn bạc!
Tào Thái hậu liền gật đầu, cất cao giọng nói:
- Hàn tướng công đâu?
Hàn Kỳ vội vàng bước ra khỏi hàng:
- Vi thần ở đây!
Tào Thái hậu thản nhiên nói:
- Nếu như dân đã mong chờ, Tri Chính Đường cũng nên mau chóng định ra phạm vi quy củ, định luật pháp, phải suy xét tư cách cẩn thật, tóm lại, chuyền này Tri Chính Đường phải mau chóng làm, nếu không được, vậy thì cũng phải đưa ra lý do và căn cứ xác thực.
- Vi thần tuân chỉ!
Tào Thái hậu gật đầu:
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì bãi triều!
Các quan lại giải tán, Hàn Giáng bước nhanh đến bên cạnh Phạm Ninh, cười nói:
- Kinh Lược sứ có thời gian đ Tri Chính Đường một chuyến không?
Phạm Ninh gật đầu:
- Buổi chiều đi! Buổi sáng phải gặp quan gia, đã định xong rồi.
- Vậy được, buổi chiều chúng ta gặp!
Hàn Giáng chắp tay bước nhanh rời đi.
Lúc này, Một gã thái giám tiến lên thi lễ nói:
- Quan gia đang chờ Kinh Lược sứ ở trong cung, xin mời đi theo ta!
Trước mắt Triệu Húc vẫn chưa tự mình chấp chính, chủ yếu vẫn còn đang trong kì đọc sách học tập, nơi đọc sách của y ở Khuyên Học Điện trong cung, trước đây là nội thư phòng của hoàng đế Nhân Tông, mẫu thân hắn Cao Thao Thao tiếp kiến đại thần ở điện Kỳ Lân, sau đó Đổng Thái hậu đổi sang tiếp kiến đại thần ở Từ An Điện, điện Kỳ Lân liền đổi thành phòng đọc sách, cho Triệu Húc đọc sách học tập.
Phạm Ninh đi tới điện Kỳ Lân, gặp Triệu Húc đang phê duyệt tấu chương trong thư phòng, tấu chương mà y phê duyệt là do Tào Thái hậu tuyển chọn ra cho y một phần, có rất nhiều chuyện triều đình hắn có quyền đứng ngoài quan sát và quyền đề nghị, nhưng không có quyền quyết định.
Sự việc trọng đại hắn không thể phê chuẩn chỉ có Tào Thái hậu mới có thể phê duyệt chấp hành.
Nhưng mà Triệu Húc cũng không có nửa câu oán hận, hắn kiên nhẫn chờ đợi đến khi mình đủ hai mươi tuổi.
Lúc này Triệu Húc đã không còn buồn bã như mấy ngày trước, y dần dần thoát khỏi nỗi buồn do mẫu hậu vừa bị bệnh qua đời, chỉ có điều y có vẻ trầm tĩnh hơn so với trước.
Phạm Ninh khom người thi lễ:
- Vi thần Phạm Ninh tham kiến bệ hạ!
- Phạm ái khanh, mời ngồi!
- Tạ ơn bệ hạ!
Phạm Ninh ngồi ở dưới Triệu Húc, một cung nữ mang trà lên cho bọn họ.
Triệu Húc lo lắng nói:
- Vài ngày trước Vương An Thạch yêu cầu làm thử Thanh Miêu Pháp và Bảo Giáp Pháp ở mười huyện, trẫm phê chuẩn rồi, hoàng tổ mẫu cũng đồng ý rồi, nhưng Tri Chính Đường có sáu phiếu phản đối, chỉ có một mình Thái tương đồng ý, thật sự là nằm ngoài dự kiến của trẫm, Phạm ái khanh thấy thế nào?
Phạm Ninh trầm tư một chút nói:
- Bệ hạ, Vương An Thạch từng thi hành Thanh Miêu Pháp và Bảo Giáp Pháp ở phủ Ứng Thiên, lúc ấy vi thần là Tri phủ, cho nên trong chuyện này vi thần có quyền lên tiếng, Vương An Thạch thi hành cải cách chính trị ý định ban đầu là làm cho giàu nghèo đồng đều, lấy giàu giúp nghèo, dùng Bảo Giáp Pháp đem giàu nghèo trói cùng một chỗ, thi hành Thanh Mẫu Tiền, để cho phú hộ bảo đảm cho bần hộ, một phú hộ bảo đảm cho mười bần hộ, một khi bần hộ không còn cần tiền Thanh Miêu, thì sẽ trả lại cho phú hộ, vậy thì có thể xoa dịu việc thôn tính đất đai khiến cho dân nghèo trôi dạt khắp nơi, trên thực tế là đem trách nhiệm mà triều đình gánh vác giao cho người giàu, điểm này bệ hạ có thể hiểu được không?
Triệu Húc gật đầu:
- Vương An Thạch cũng đã nói cho trẫm, giàu không thể vì giàu mà bất nhân, cần phải cứu tế người nghèo.
- Thần nói cho bệ hạ hai chuyện, sau khi nói xong, bệ hạ đại khái cóthể hiểu ra được vấn đề nằm ở chỗ nào?
- Phạm ái khanh mời nói!
- Trước tiên là nói về một chuyện cũ mười mấy năm trước, khi đó vi thần vẫn còn đang đọc sách tại huyện học, Vương An Thạch làm tri huyện ở huyện Ngân, nhận được lời mời của Vương An Thạch, thần dẫn theo một đám sư đệ cùng đi du học ở huyện Ngân, thời gian cho đến tháng ba mùa xuân, vừa đúng vụ cày bừa mùa xuân, khi đó củng là năm thứ ba Vương An Thạch thi hành Thanh Miêu Pháp ở huyện Ngân.
Phạm Ninh liền đem chuyện đã xảy ra vào năm đó ở huyện Ngân nói lại một lần, Triệu Húc nghe được rất ngạc nhiên, chuyện xưa này quả thật giống với huyền thoại, Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Lần đầu tiên Thanh Miêu Pháp được thực hiện, bệ hạ cảm thấy học được giáo huấn gì?
- Trẫm cảm thấy Thanh Miêu Pháp cần phải do quan phủ thực hiện tốt hơn, không thể giao cho ngân hàng dân gian.
- Vậy vi thần lại kể cho bệ hạ chuyện thứ hai, chuyện này bệ hạ cũng từng tham dự, mấy năm trước vi thần nhậm chức tri phủ ở phủ Ứng Thiên, bệ hạ chủ trì quân đội cải cách chính trị ở phủ Ứng Thiên, lúc ấy bệ hạ ủng hộ Vương An Thạch thực hiện Bảo Giáp Pháp ở phủ Ứng Thiên, có một lần vi thần từ Uẩn Châu trở về gấp, đi ngang qua huyện Ngu Thành ở phủ Ứng Thiên, ở quán trà ven đường phát hiện quan sai bắt giữ một gã viên ngoại, hắn là một tên Đô Bảo Chính, dân chúng đi huyện nha tố cáo hắn, nói hắn tự tiện lấy tiền, thu mỗi hộ thu một quan tiền, thần liền hỏi hắn, tại sao lại lấy tiền của dân chúng? Hắn nói phải thu phí bảo vệ nha môn.
- Bảo vệ nha môn cái gì?
Triệu Húc cắt đứt dòng tự thuật của Phạm Ninh, kinh ngạc hỏi:
- Trong Bảo Giáp Pháp đâu có thiết lập bảo vệ nha môn gì đâu!
- Là chính bọn quan nha thiết lập, tương đương với trước đây, bọn họ muốn làm việc thay quan phủ, thì cần phải tuyển người, hơn nữa phải tuyển dụng một số người vô lại lưu manh mà dân chúng khiếp sợ, có địa phương tuyển người, dĩ nhiên là phải có tiền chi rồi, như thường lệ, huyện nha đến gánh vác những chuyện này, nhưng huyện nha không có tiền, không chịu gánh vác, để chính bọn họ tự nghĩ biện pháp, bọn họ chỉ có thể phân chia với dân chúng, bảo vệ nha môn liền xuất hiện, sau đó vi thần phái người đi đến các huyện ở phủ Ứng Thiên điều tra, chỉ cần thiết lập Đô Bảo Chính, đều có bảo vệ nha môn, đều phân chia tiền lương với dân chúng, không có ngoại lệ!