- Có câu này ta muốn nói trước cho ngươi biết, Tri Chính Đường và Tào thái hậu đã đạt được nhận thức chung, đợi sau khi ngươi mãn nhiệm, hải ngoại kinh lược phủ sẽ bước vào điều chỉnh quyền lực. Hải ngoại kinh lược phủ chỉ nắm quân đội, không tham chính, trực thuộc Xu Mật Viện, sau đó thành lập Hải ngoại Tuyên phủ ty, chủ quản các châu phủ tại hải ngoại.
Phạm Ninh bưng trà lên thản nhiên cười nói:
- Có phải Tri Chính Đường cảm thấy hiện tại ta nắm trong tay cả quyền quân và quyền chính, không chịu sự quản thúc của triều đình, quyền lực quá lớn phải không?
Hàn Giáng lắc đầu:
- Không phải nhằm vào ngươi, mà là nhằm vào chức vụ hải ngoại kinh lược sứ này. Ngươi là trường hợp đặc biệt. Trên thực tế là khôi phục trạng thái trước đây của ngươi. Địch Thanh trước kia cũng chẳng phải chỉ quản quân đội hay sao?
Phạm Ninh cũng biết yêu cầu của Tri Chính Đường là hợp lí. Ở đâu có chuyện châu phủ của Đại Tống lại nằm ngoài tầm quản thúc của Tri Chính Đường. Mình thực chất chỉ là trường hợp đặc biệt trong thời đại đặc biệt. Tri Chính Đường có ý tưởng muốn khôi phục nguyên trạng, không hề kỳ lạ.
- Ta không có ý kiến, ta chỉ hy vọng thu xếp tốt cho các thủ hạ của ta.
Hàn Giáng cười nói:
- Lần trước việc ngươi đề cử tham mưu hậu trường, Lại bộ đã phê duyệt rồi. Công Tôn Huyền Sách và Trương Bác nhận quan chính bát phẩm, Trần Thao nhận quan tòng bát phẩm, đều làm tri huyện. Tri Chính Đường như vậy là đủ nể mặt ngươi rồi!
Phạm Ninh mừng rỡ, ba người đều trực tiếp được phong làm quan kinh đô, từ tri huyện làm nên, để họ đỡ phải đi bao nhiêu đường vòng rồi.
Hàn Giáng lại cười nói:
- Đây đều là mấy năm nay ngươi nắm tiền có công, trong lòng mọi người đều hiểu hết.
- Thế ta thì sao, tự ta có lợi gì? - Phạm Ninh nhướn mày hỏi.
Hàn Giáng cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Phạm tướng công đều gọi ra rồi, thế này còn cần hỏi nữa không?
Thực sự rằng kinh nghiệm lý lịch của Phạm Ninh cũng dần dần đủ rồi. Mà trước kia nhược điểm lớn nhất của hắn lại chính là điểm đó. Nhưng hắn đã làm quan 15 năm, các chức vụ ở địa phương đều đã làm qua, như Phùng Kinh cùng hắn nhập sĩ đã lên tới chính Tứ phẩm, Phạm Ninh trẻ tuổi là bởi vì hắn là tiến sĩ khoa đồng tử, công thêm có công lớn với xã tắc, cho nên được phong làm Tham tri Chính sự, cũng không có bao nhiêu người nghi vấn.
Lúc này, Phạm Ninh lại nghĩ tới một chuyện, lại hỏi:
- Liêu Quốc và Tây Hạ hai năm qua thế nào?
- Vẫn gây sức ép vậy thôi!
Hàn Giáng cười nhạt một tiếng nói:
- Đầu năm, Tây Hạ yêu cầu tiền cống hằng năm nâng cao lên bằng với Liêu Quốc. Đại Tống một mực từ chối, Tây Hạ liền khiêu khích ở biên giới. Hai bên giao chiến vài trận, đều có thắng bại, ba tháng trước, Tây Hạ lại phái người đưa quốc thư đến, trên thư không ngờ viết: "Hoàng đế Tây Hạ gửi Hoàng đế Đại Tống". Đây giống như xé bỏ thư quy thuận từ trước đây, không còn thần phục dưới Đại Tống. Triều đình lại bổ nhiệm Địch Thanh làm Thiểm Tây lộ kinh lược sứ kiêm tri phủ Diên An, ở Diên An chuẩn bị chiến đấu.
- Vậy Liêu quốc thì sao? - Phạm Ninh lại hỏi tiếp.
- Bên Liêu Quốc lại không có gây sự ở biên giới, nhưng vẫn mãnh liệt yêu cầu chúng ta từ bỏ Côn Châu, Liêu Quốc cho rằng chúng ta nắm giữ Côn Châu, sẽ uy hiếp đế an toàn phía sau của chúng. Hai bên vì thế đã đàm phán một năm, chúng ta chỉ hứa hẹn sẽ từ bỏ Kình Châu, nhưng còn Côn Châu thì tuyệt đối không. Nhiều nhất chỉ đồng ý cắt giảm số lượng quân đóng ở đó.
Nói tới đây, Hàn Giáng cười một cách xảo quyệt:
- Cũng may là có ngươi chiếm được nước Xuất Vũ Nhật Bản, mặc dù chúng ta cắt giảm quân đóng ở Côn Châu, nhưng quân đội của chúng ta lại có thể chuyển sang thành Thu Điền đóng quân."
"Liêu Quốc hẳn là dùng đàm phán để kéo dài thời gian.bên trong chuẩn bị chiến đấu, Đại Tống phải cảnh giác."
Hàn Giáng gật gật đầu:
- Thực ra chúng ta cũng đang chuẩn bị, vàng được vận chuyển từ Nam Dương tới, chúng ta đặc biệt để lại năm trăm vạn lượng làm quân phí chuẩn bị, gia tăng quân bị, xây dựng tường thành và cửa ải, nghiên cứu vũ khí mới, cải thiện đãi ngộ quân đội, tăng cường huấn luyện binh lính. Mặt khác, từ Côn Châu đã lần lượt chuyển tới hai mươi vạn ngựa chiến, đã huấn luyện mười vạn kỵ binh. Nếu như xảy ra chiến tranh, với quốc lực của triều Tống, cũng không sợ chút nào.
Phạm Ninh khẽ gật đầu:
- Thế này là được rồi. Bất kể là đối phó với Tây Hạ hay Liêu Quốc, cách tốt nhất là đánh bằng quốc lực. Dùng quốc lực để tiêu hao đối phó, chỉ cần kiên trì hai ba năm, bên kia chắc chắn sẽ chịu không nổi.
- Ngươi định lúc nào thì quay về? - Hàn Giáng lại hỏi lại.
- Qua vài ngày nữa, xử lý xong vài việc vặt, sau đó sẽ về Tuyền Châu.
Phạm Ninh vừa mới trở về Chu phủ, lại bất ngờ phát hiện nhị thúc Phạm Thiết Qua đã đến.
- Nhị thúc đã về lúc nào vậy?
Phạm Ninh bước vào cửa cười nói.
- Vừa về ngày hôm trước, sáng sớm đã đến tìm cháu, cháu đã vào chầu triều rồi, đành quay lại vào buổi chiều, đợi suốt cho đến bây giờ.
- Nhị thúc tìm cháu có việc gì gấp không?
- Đương nhiên là có chuyện, mà còn là việc hệ trọng.
Phạm Thiết Qua lấy ra một quyển hôn thư màu đỏ đưa cho Phạm Ninh:
- Dương Văn Quảng hôm qua đã tới tìm ta, ông ấy đến làm mai mối, đưa ra lời đề nghị kết thông gia cho cháu.
Phạm Ninh sững sờ:
- Nhị thúc, thúc không nhầm chứ, cháu đã có 5 đứa con rồi, còn đưa cho cháu lời đề nghị kết hôn gì nữa?
- Tất nhiên là biết nhà cháu có vợ cả, người ta nói vợ sau, bằng lòng đứng thứ ba.
Phạm Ninh cất tiếng thở dài.
- Nhị thúc, bây giờ cháu thật sự không có ý nghĩ lấy vợ, thúc hãy nói năng khóe léo giúp cháu từ chối nha!
- Cháu không muốn hỏi người kia là ai đã muốn khéo léo từ chối rồi sao?
Phạm Ninh đột nhiên nghĩ đến Dương Văn Quảng làm mai, trong lòng của hắn khẽ động, hay là người nào của quân đội đại lão muốn cùng ta kết thông gia?
Hắn liền hỏi:
- Dương Văn Quảng làm mai cho ai?
- Để ta nói cho cháu nghe! Muốn làm vợ ba của cháu, là cháu gái của đương kim Thái Hoàng Thái Hậu, cháu nói chuyện này ta có vội hay không?
Phạm Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, là Tào gia!
Nhưng điều khiến hắn giật mình hoảng hốt là, Tào Thái hậu lại gả cháu ruột của bà ta cho mình, cũng chính là nữ nhi của Tào Dật, vì sao lại như vậy?
Hắn biết rất rõ, trừ phi mình chính thức lấy vợ, bằng không với Tào Dật tâm cao khí ngạo, tuyệt đối sẽ không gả con gái cho mình làm vợ ba, hơn nữa người Tào gia cũng không khuyên được hắn, chỉ có một người mới có thể, đó chính là Tào Thái hậu.
Đây tất nhiên là ý kiến của Tào Thái hậu, Tào Thái hậu vì sao phải gả cháu gái bà ấy cho mình?
Bà ta có thể dựa vào quan hệ giữa hắn và Cao Thao Thao để uy hiếp khống chế hắn, chẳng lẽ bà không khống chế nổi hắn rồi?
Trong lòng của Phạm Ninh dâng lên liên tiếp những nghi ngờ.
Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Chuyện này để cháu suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ nói lại sau!
Chuyện này quan hệ đến tính mạng của bản thân và gia đình hắn, hắn nhất định phải cùng Tào Thái hậu có cuộc nói chuyện tốt đẹp, mới có thể đưa ra quyết định của lý trí.