Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 882 - Chương 879

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 879
 

Phạm Ninh đương nhiên có thể đồng ý, nhưng hắn cũng muốn Tào Thái hậu đồng ý một việc lớn của hắn.

Hắn trầm giọng nói:

- Có thể được Thái hậu xem trọng, là phúc mà vi thần đã tu mấy đời, vi thần sao dám không đồng ý.

- Ngươi không cần phải nói miễn cưỡng như vậy đâu!

Tào Thái hậu lạnh lùng nói:

- Cùng Tào gia kết thông gia, đối với Phạm Gia chỉ có lợi, ngươi đừng tưởng là ta cầu ngươi, đây là việc hai bên cùng có lợi, ngươi không đồng ý cũng được, chỉ có điều ngươi đừng hối hận.

- Vi thần không nói là không bằng lòng, vi thần chỉ hy vọng Thái hậu có thể đồng ý với vi thần một việc.

- Quả nhiên là có điều kiện!

Tào Thái hậu cười lạnh nhạt một tiếng nói:

- Nói đi! Ngươi có điều kiện gì?

Phạm Ninh cũng không khách khí nữa, trực tiếp đưa ra điều kiện của mình:

- Từ khi được tiên đế và Thái hậu xem trọng, vi thần đã được phong tước quốc công, theo tước vị mà nói, vi thần cũng có đầy đủ điều kiện để mua đảo, vi thần hy vọng có thể cho Phạm Gia và Chu gia mua một hòn đảo, để con cháu hai nhà có thể sinh sôi nảy nở ở hải ngoại.

Tào Thái hậu đã hiểu, hoá ra Phạm Ninh cũng muốn mua đảo, xem ra hắn đã tìm được một nơi có phong cảnh đẹp nhất.

Tào Thái hậu có chút không thoải mái trong lòng, nơi vùng đất màu mỡ nhất nên đưa cho Tào gia mới đúng.

Im lặng một lát, Tào Thái hậu nói:

- Nếu ngươi có thể tìm cho Tào gia một vùng đất không thua kém gì của Phạm gia, ai gia có thể bằng lòng việc ngươi mua đảo.

Phạm Ninh quỳ xuống khấu đầu lạy tạ:

- Tạ ơn Thái hậu giúp thần đạt được mục đích, thần nhất định không phụ ý tốt của Thái hậu!

Tào Thái hậu gật đầu:

- Ngươi về Tuyền Châu trước đi, đợi chuẩn bị xong các nghi lễ, Tào gia sẽ đưa dâu đến Tuyền Châu, đó là cháu gái của ai gia, hy vọng ngươi có thể đối đãi tốt với con bé.

- Để người nhà có cuộc sống hạnh phúc từ trước đến nay đều là mục tiêu để vi thần phấn đấu, vi thần xin cáo lui!

Phạm Ninh lại hành lễ, đứng dậy từ từ lui ra.

Tào Thái hậu nhìn chăm chăm hắn đi xa, thấp giọng lẩm bẩm một mình:

- Phạm Ninh, ai gia cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không nắm bắt được, thì cũng đừng trách ai gia vô tình.

Tào Thái hậu đã đồng ý với Phạm gia việc mua đảo, Phạm Ninh đương nhiên nhận lời chuyện hôn sự này, tuy nhiên nhà họ Tào không hề muốn gấp gáp, họ muốn thực hiện đủ sáu nghi lễ của việc rước dâu sau đó mới gả con gái đến Tuyền Châu, việc này ít nhất cũng cần ba tháng.

Về phía nhà họ Phạm, kế hoạch nghi lễ đương nhiên do nhị thúc của Phạm Ninh - Phạm Thiết Qua toàn quyền phụ trách, Phạm Ninh không cần thiết phải ở lại kinh thành.

Tuy nhiên trước khi Phạm Ninh rời khỏi kinh thành, Tào Dật có đưa ra một yêu cầu, con gái ông ta là Tào Tú muốn gặp mặt Phạm Ninh một lần.

Điều này cũng dễ hiểu, hai nhà thông gia, hai người muốn gặp mặt là chuyện bình thường, Phạm Ninh cũng muốn gặp con gái của nhà họ Tào, nên liền nhận lời luôn.

Hai người được sắp xếp gặp nhau ở chùa Pháp Vân.

Sáng sớm, trong một căn phòng thanh tú ở khu nhà phía sau của nhà họ Tào, ánh bình minh rọi vào từ cửa sổ khiến cho cả căn phòng nhuốm màu đỏ tím.

Đây là một căn phòng của thiếu nữ, đơn giản gọn gàng, có đến gần trăm bộ sách trên giá sách, trên một bàn sách cạnh cửa sổ có đặt vài bức thư báo gần đây, mà tiêu đề trên những bức thư báo này đều là hàng chữ "Nhật kí những lần gặp mặt tiểu Phạm tướng công".

Lúc này, một thiếu nữ từ trong phòng bước ra, đây là một hình tượng điển hình của một mĩ nhân vô cùng hoàn mĩ thời xưa, nàng có khuôn mặt hình trái xoan, hai má đầy đặn, đôi mày đen nhánh hình vòng cung, nước da trắng mịn, đôi mắt không quá to nhưng rất thu hút, đôi đồng tử đen long lanh giống như hai viên ngọc quý màu đen, ánh mắt trầm tĩnh.

Nàng búi tóc tròn hai bên, một sợi tóc xoăn buông trên khuôn mặt khiến nàng có thêm vài phần tinh nghịch trong khí chất trầm tĩnh vốn có của mình.

Nàng mặc một chiếc áo khoác dài tay lỡ màu xanh ngọc, bên trong là chiếc váy xếp li, cách ăn mặc này có phần già dặn, nhưng cũng vừa làm tôn lên khí chất điềm tĩnh của nàng.

Vị thiếu nữ này chính là Tào Tú con gái thứ ba của Tào Dật, là con gái của vợ chính, là cháu gái của Tào thái hậu, cũng là người có địa vị hiển hách trong bậc tiểu bối nhà họ Tào.

Tuy nhiên, có thể nhận ra nàng không được vui cho lắm, chính vào ngày hôm kia, phụ thân nói với nàng một chuyện, do Thái hậu làm chủ, gia tộc nhất trí quyết định gả nàng làm vợ ba của Phạm Ninh, đồng thời cũng sắc phong nàng thành quận phu nhân.

Quyết định này khiến Tào Tú kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy buồn tủi vô cùng, không ngờ nàng lại được gả làm thiếp người ta, chỉ tốt hơn vợ bé một chút, hơn nữa lại là mối hôn sự giao dịch, kiểu hôn sự mà nàng ghét nhất.

Nhưng sau đó rất nhanh nàng đành miễn cưỡng chấp nhận, nguyên nhân mà nàng chấp nhận chỉ có một, đó chính là Phạm Ninh vẫn trẻ, mới có hai mươi bảy tuổi, không phải loại ông già mà nàng lo sợ nhất.

Đối mặt với sự thật không thể nào thay đổi được nữa, nàng chỉ đưa ra một yêu cầu, để nàng gặp mặt Phạm Ninh, người đàn ông có bao truyền thuyết lẫy lừng ở kinh thành cũng như ở Đại Tống này.

Buổi gặp mặt chính vào sáng hôm nay, Tào Tú có phần hồi hộp, nhưng nàng vẫn một mực giữ gìn sự tôn nghiêm của mình, quyết không trang điểm, chỉ kẻ qua đôi mày để đi gặp Phạm Ninh.

Tào Tú chầm chậm đi tới trước bàn, nhấc tờ báo lên xem, "Tướng công tiểu Phạm!" Nàng lắc đầu một cái và tự nói một mình: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi, sao đã dám tự xưng tướng công?"

Nha hoàn của nàng đứng bên ngoài cửa phòng giục nàng:

- Cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi!

- Bây giờ đi có phải là sớm quá không?

- Không sớm đâu ạ, đã hẹn gặp đúng giờ Thìn, không đến nửa canh giờ nữa là tới giờ hẹn rồi.

- Được rồi! Ta tiện đến chùa Pháp Vân cầu nguyện.

Tào Tú nhấc chiếc áo choàng gấm màu trắng khoác lên người rồi xuất phát, hôm nay cùng đi tới chùa Pháp Vân ngoài nha hoàn thân cận của nàng còn có chị dâu Phan Thị.

Ngoài ra còn có bốn gia đinh hộ vệ và một vị quản sự, ông ta phụ trách lo liệu việc khi đến chùa và liên hệ với Phạm Ninh, ông ta quen Phạm Ninh, vốn dĩ anh họ Tào Thi cũng muốn đi cùng, nhưng đã bị nàng từ chối.

Ba người phụ nữ lên một chiếc xe ngựa lớn, quản sự và gia đinh cưỡi ngựa, hộ vệ dắt xe ngựa chậm rãi đi về phía chùa Pháp Vân ở thành nam.

Xe ngựa rất lớn, đại tẩu Phan Thị thấy Tào Tú sắc mặt buồn rười rượi, bèn dịu dàng khuyên:

- Cái gọi là danh phận chỉ là để người ngoài nhìn vào, địa vị trong nhà chính là dựa vào nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ càng có quyền thế, địa vị trong nhà càng cao, nghe nói vợ thứ của Phạm Ninh là con gái cả của Âu Dương Tu, đã sinh hai đứa con, tại phủ Phạm Ninh cũng không có gì khác biệt với vợ cả, muội đừng tin nghe mấy lời đồn đại không đâu ở ngoài.

Tào Tú im lặng, Phan Thị lại cười khuyên:

- Muội phải nghĩ tích cực, Phạm Ninh mới hai mươi bảy tuổi đã được phong làm quận công, đảm nhiệm chức đại phu Kim Tử Quang Lộc chính tam phẩm, đa số những quan viên cùng tuổi với chàng ta còn đang phải vật lộn khó nhọc ở chức quan cửu phẩm kìa, có thể gả cho một vị quan trẻ tuổi tài cao, đó cũng là phúc phận của muội.

Bình Luận (0)
Comment