Tào Tú thở dài, thấp giọng nói:
- Muội với chàng ta chỉ là hôn sự vì lợi ích, muội sợ chàng ta coi thường muội, lãnh đạm với muội, cuộc sống sau này khổ sở rồi.
Đây mới là tâm sự thật lòng của Tào Tú, nàng lo lắng nhất chính là điều này.
Phan thị lặng im một lát, chậm rãi nói:
- Nói một câu không dễ nghe cho lắm, hôn nhân của những người con có gia thế như chúng ta, làm gì có cuộc hôn sự nào không vì lợi ích? Kiểu hôn sự hai bên yêu thương gắn bó với nhau đến suốt đời là vô cùng ít, đến ngay như hôn nhân của bách tính giai cấp thấp, chẳng qua cũng chỉ là sự trao đổi tài sản cho nhau, có mấy người gặp mặt nhau trước hôn lễ rồi yêu thương nhau? Cuộc sống sau khi thành thân còn dài lắm, sinh con xong, khắc có tình cảm.
Tào Tú nghĩ cũng phải, nút thắt trong lòng nàng cũng dần được gỡ, cũng không u buồn như trước nữa, nàng gật gật đầu cười nói:
- Muội hiểu rồi, cám ơn đại tẩu chỉ dạy muội.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa chùa Pháp Vân, các nữ khách đeo lên đầu loại mũ trùm thời xưa, đi theo tăng sư phụ trách tiếp khách vào phía trong, đến trước đại điện, quản sự thấp giọng nói:
- Phạm đại nhân ở trong đại điện.
Phan Thị liền dừng bước, cười với Tào Tú:
- Muội dẫn nha hoàn đi cùng được rồi, ta đợi ở ngoài, muội đưa mũ cho ta.
Tào Tú do dự một lúc lâu sau, cởi mũ đưa cho đại tẩu, dời bước đi vào trong đại điện, chỉ thấy một chàng trai trẻ thân hình cao lớn đứng trước tượng phật lớn, chàng trai đó chính là Phạm Ninh, thấy một thiếu nữ dáng điệu thướt tha đi vào, liền quay người lại, tay làm ra hiệu với dấu hiệu xin mời.
Tào Tú có chút ngượng ngùng thoáng qua, nhưng vẫn bước tới phía trước duyên dáng quỳ xuống tấm bồ đoàn, trong lòng thầm cầu nguyện, "Cầu xin Phật Tổ phù hộ cho hôn nhân của tiểu nữ được mĩ mãn, vợ chồng hòa hợp, lúc khác tiểu nữ nhất định đến dát vàng lên thân Phật tổ!"
Phạm Ninh cũng quỳ gối trên tấm bồ đoàn, hai tay chắp lại, cúi đầu lạy ba lạy, lúc này, hai người cùng quay đầu lại, đúng lúc mắt chạm mắt, mắt Phạm Ninh bỗng sáng lên, thiếu nữ trước mặt hắn không ngờ lại nho nhã thanh lịch thoát tục đến thế, không trang điểm, nhưng lại có vẻ đẹp tầm quốc sắc thiên hương.
Tào Tú đỏ mặt xấu hổ, đứng dậy liền đi ra phía ngoài, tim nàng cũng đập thình thịch, và cũng có chút mừng thầm, lang quân có vẻ oai hùng này chính là phu quân của mình ư?
Lúc này, Tào Tú quả thực có chút hối hận, lẽ ra nàng nên trang điểm, để lại ấn tượng đẹp nhất trong lòng đối phương, không nên đến đây với khuôn mặt mộc mạc thế này.
Đi tới cửa, nàng lại dừng bước, quay người lại hướng về phía Phạm Ninh đan tay cúi chào, lúc này nàng mới ngượng ngùng đi khỏi.
Phạm Ninh bước tới cửa, miệng khẽ nhoẻn cười nhìn theo Tào Tú và người nhà nàng đi khỏi, mặc dù hắn thấy vô cùng phản cảm với bản chất của mối hôn sự này, nhưng người con gái này quả thực rất tuyệt, đoan trang thanh tú, chính là kiểu mà hắn thích, cũng coi như là vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
Lúc này, khi Tào Tú đi đến cửa lớn thiền viện, lại cúi đầu hành lễ chào Phạm Ninh, Phạm Ninh khẽ cười vẫy tay chào nàng, Tào Tú lại hơi đỏ mặt rời đi.
Lúc lên xe ngựa, Phan Thị cười nói:
- Ta không lừa muội chứ! Con gái muốn gả cho chàng ta nhiều vô kể, kết quả vẫn bị muội thu phục rồi!
- Tỷ đừng nói liều, hơn nữa cũng không phải vợ cả.
Tào Tú giả bộ bực tức nói.
- Vợ ba cũng là vợ, tất cả cũng chỉ có ba vợ mà!
Tào Tú cúi đầu trầm lặng không nói, Phan Thị cũng biết mình đùa quá chớn rồi, liền cười cười không nói thêm gì.
Tào Tú hướng mắt về phía cửa sổ, cũng không biết ngày đó của mình lúc nào mới đến?
***
Hai ngày sau, Phạm Ninh rời khỏi kinh thành quay về Tuyền Châu, cùng lúc này, khi Tri Chính Đường lôi ra bản phác thảo thứ nhất về việc mua đất dân gian hải ngoại, liệt ra hàng trăm quy định, chủ yếu phân thành ba phần bố trí đất đai, mua đất và mua đảo, bố trí đất đai là mua đất đai ở phủ châu mà Đại Tống xây dựng, trước mắt Đại Tống mới chỉ xây dựng hai phủ châu đó là phủ Lưu Cầu và phủ Lã Tống.
Mà việc mua đất chính là chỉ việc mua đất trên ba đại lục, người mua đất được hưởng tất cả tài nguyên trên đất đó, không cần nộp thuế quan cho triều đình, nhưng người mua đất phải tuân thủ các quy định của Đại Tống.
Điều kiện mua đảo khá hà khắc, đầu tiên phải có tư cách, căn cứ vào diện tích đảo mua ít nhất phải có tước vị từ bá tước trở lên, hoặc là có chức vị quân nhân từ cấp hộ quân trở lên, đồng thời phải đã từng lập công lớn cho Đại Tống.
Sau đó chính là những hạn chế sau khi mua đảo, cho phép có quyền tự trị, không chịu sự rằng buộc của triều đình và Đại Tống, nhưng nhất định phải trung thành với thiên tử của Đại Tống, không cho phép có hành động đi quá giới hạn, hai đời sau khi mua đảo, thiên tử Đại Tống có thể xem xét phong cho làm vương hải ngoại.
Sau khi bản phác thảo mua đất đầu tiên được đề ra, gây ra làn sóng tranh luận kịch liệt trong triều đình cũng như trên báo chí, nội dung tranh luận chủ yếu tập trung vào ba phương diện, địa vị của đại lục, địa vị của người dân Đại Tống sống trên đảo, vấn đề sắc phong vương hải ngoại.
Trong sự tranh luận kịch liệt đó, các ý kiến cũng dần dần thống nhất, Tào thái hậu yêu cầu sửa đổi lại bản thảo, ba ngày sau, bản thảo thứ hai được đưa ra, chủ yếu sửa đổi bốn điều sau, thứ nhất là xác định đại lục là lãnh thổ hải ngoại của Đại Tống, do Phủ Kinh Lược Hải Ngoại đóng quân và trị vì.
Thứ hai, trên danh nghĩa đảo là lãnh thổ quốc gia Đại Tống, chịu sự trị vì của thiên tử, nhưng có quyền tự trị của chủ đảo.
Thứ ba, người dân Đại Tống trên đảo được bảo hộ bởi luật pháp Đại Tống, cho phép chủ đảo thuê người dân Đại Tống lao động qua hình thức khế ước, nhưng không được ngược đãi, nô dịch, sát hại hay tùy tiện ức hiếp, người dân có quyền rời khỏi đảo bất cứ lúc nào.
Thứ tư, chủ đảo có thể khai thác đảo, cũng được phép vận chuyển vật tư của cải vào Đại Tống, mười năm sau, tước vị của chủ đảo có thể thăng một bậc, con cháu có thể kế thừa tước vị.
Điều thứ tư chính là mười năm sau xem xét phong vị vương hải ngoại, hơn nữa vương tước có thể kế thừa.
Bản thảo thứ hai cuối cùng cũng được Tào Thái Hậu và Tri Chính Đường phê chuẩn, và ban bố cho thiên hạ, đồng thời tuyên bố đầu tháng hai năm tới, Phủ Kinh Lược Hải Ngoại sẽ tổ chức đoàn thanh tra hải ngoại, số lượng thanh tra ba trăm người, mỗi vị thanh tra có thể đem nhiều nhất năm người tùy tùng.
Một viên đá cũng có thể làm gợn ngàn lớp sóng, cho dù quy định người đăng kí phải có gia sản vạn quan trở lên, nhưng người đến đăng kí vẫn vô cùng nhiều, chỉ trong thời gian hai ngày, số thanh tra của đoàn thanh tra đầu tiên đã đăng kí hết.
Phạm Ninh về Tuyền Châu đã được mười ngày rồi và luôn ở trong phủ.
Hai tháng nay hắn tạm không ra biển, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc chuẩn bị cho đội tàu thuyền.
Mười lăm con thuyền chèo thuê mượn từ chỗ tiệm của Phan Thị đều đã trả hết, ba năm trước, Phủ Kinh Lược Hải Ngoại lại đặt thêm ba mươi con thuyền chèo nặng vạn thạch ở khắp các hãng thuyền, tất cả đều đang lần lượt giao hàng.