Lúc này Tào Bình xuất hiện ở cửa đại trướng, cười nói:
- Phạm huynh, có thể làm phiền một chút không!
Phạm Ninh liền xua tay:
- Mời nói!
Tào Bình đi vào, trong tay của y cầm bức bản đồ, đúng lúc chính là bức bản đồ trên bàn, y cười nói:
- Bản đồ của đệ đây và bản đồ trên bàn giống nhau, nếu đã có sẵn như vậy, đệ sẽ không mở ra nữa.
- Hiền đệ có cách nghĩ gì, cứ việc nói.
Tào Bình gật gật đầu, y chỉ vào mấy hòn đảo lớn nối liền nhau trên bản đồ nói:
- Chúng ta nhìn vào bốn đảo ở ngay chỗ này, đảo Hoàng Hạc, đảo Linh Thước, đảo Tử Nhạn và đảo Thạch Ưng, những tên này đương nhiên là bây giờ mới được đặt, chúng nó ở đời sau, chính là mấy đảo lớn trong quần đảo Visayas, đảo Bohol, đảo Cebu, vân vân…
Phạm Ninh lúc này mới chợt hiểu, hóa ra đảo hình đường dài là đảo Tử Nhạn, cũng chính là đảo Cebu sau này, không phải đảo Palawan.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Mấy đảo này đều không tệ, vậy đệ đã thiên hướng về đảo nào chưa?
- Cá nhân đệ có khuynh hướng về đảo Tử Nhạn.
- Đảo này khá hẹp và dài, nam bắc dài hơn bốn trăm dặm, đông tây rộng trên dưới trăm dặm, trung bộ nhiều núi, bốn phía là vùng đất bằng ven biển chật hẹp, diện tích đảo này cách yêu cầu của Tào gia rất xa, xa gần gấp tám lần, đệ phải suy xét thật kĩ.
Tào Bình thở dài:
- Quả thật diện tích quá nhỏ rồi, diện tích đảo Thạch Ưng và đảo Hoàng Hạc mặc dù gấp hai lần đảo Tử Nhạn, nhưng đất bằng lại quá ít.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Thật ra vấn đề mấu chốt, đệ vẫn chưa nghĩ đến.
- Vấn đề gì?
- Mấy hòn đảo này cách quan phủ quá gần rồi, hầu như đều ở dưới sự giám thị của triều đình, đối với điểm này Tào gia không để ý sao?
Tào Bình yên lặng gật đầu, điểm này y thật không ý thức đến, xem ra, mình suy xét vẫn không đủ chu toàn.
- Vậy Phạm huynh có đảo tốt nào đề cử không?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Lúc trước huynh đề cử cho Tào gia Đế Vấn đảo, nhưng hòn đảo đó bình nguyên vẫn quá ít, vùng núi và núi lửa khá nhiều, khí hậu nóng bức, hiện tại huynh dự tính đề cử hòn đảo khác cho Tào gia, diện tích tương đương với đảo Lã Tống, nơi ôn đới, có núi tuyết, thảo địa, đất bằng, hồ và sông lớn, chính là hòn đảo bên cạnh đảo mà Phạm gia định mua, triều đình ra giá khoảng trên dưới mười vạn lượng vàng, nếu như cả nhà Tào gia không lấy xuống được, có thể liên hợp với Cao gia hoặc Phan gia, cùng nhau mua hòn đảo này.
Tào Bình nhất thời lộ vẻ mặt chờ mong nói:
- Có thể đi xem không?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Lần này ta sẽ đi, nhưng mà trước mắt chuyện này hy vọng Tào hiền đệ cần phải giữ bí mật!
Ba ngày sau, đội thuyền lần nữa xuôi nam, đầu tiên đến Hoàng Thiết đảo, đây là một hòn đảo cách cảng Lã Tống gần nhất, do trên đảo phát hiện một mỏ quặng sắt, triều đình đã khai thác, phỏng chừng hòn đảo này sẽ không có người mua.
Ở ngày trước, đã có mười mấy hộ quyền quý ngồi thuyền đi qua eo biển, đi lên đảo Hoàng Thiết tra xem, sau khi về không có ai tỏ thái độ.
Ngay sau đó đội thuyền đến đảo Hạnh, cũng chính là đảo Marinduque sau này, hòn đảo này ngoại hình giống một quả hạnh, thêm vào diện tích nhỏ, cho nên có tên là đảo Hạnh, diện tích độ khoảng trên dưới một nghìn ki-lô- mét vuông, địa thế bằng phẳng, thích hợp trồng lương thực.
Chiếu theo quy định của triều đình, đảo nhỏ từ năm mươi đến dưới một trăm dặm, tước vị huyện công trở lên, hoặc đạt được huân quan thượng trụ quốc đều có thể mua.
Triều Tống có rất nhiều đại phú hào giàu ngang một nước, mặc dù không thể lấy được tước vị, nhưng đều sở hữu huân quan rất cao, như lần này cùng nhau xuôi nam, Lý gia khống chế quặng phèn, đệ nhất nhà buôn lương thực Lưu gia ở Đông Kinh, Mục gia khống chế thịt heo ở kinh thành, … tổng cộng hơn tám mươi người, bọn họ đều là đại phú hào dựa vào quyền quý, giàu ngang một nước, nhưng không thể đạt được tước vị cao, trên cơ bản đều có huân quan thượng trụ quốc.
Cho nên không ít người động lòng đối với hòn đảo này, ào ào ngồi trước thuyền nhỏ đi lên đảo tra xem.
Chuyến đi lần này chủ định phần lớn thời gian đều sẽ tiêu phí trên việc chờ đợi, không ngừng có người lên đảo đi khảo sát, ba mươi chiếc thuyền đậu ở trong một bến cảng, cho đến lúc hoàng hôn, những người lên đảo khảo sát mới ồ ạt trở về, trên mặt mỗi người đều lộ ra sự hưng phấn và chờ mong, hòn đảo này địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, trưởng thành đầy ắp các loại cây gỗ quý hiếm, trên đảo còn có mấy con sông ngắn, thậm chí có người phát hiện vàng vụn ở trong dòng sông.
Chiếu theo định giá của triều đình, giá bán của đảo này đại khái khoảng từ một vạn năm đến hai vạn hai lượng bạc, rất nhiều người đều âm thầm đặt nó ở trong kế hoạch mua sắm.
Minh Nhân và Minh Lễ cũng đi lên đảo rồi, trở về Minh Nhân liền hưng phấn nói với Phạm Ninh:
- Hòn đảo này mua về làm đảo trung chuyển tiếp tế không tồi!
Phạm Ninh trừng mắt nhìn Minh Nhân:
- Huynh muốn tiếp tế, đi phủ Lã Tống không được sao?
Minh Nhân gãi đầu, hình như đúng là như vậy!
Minh Lễ cười nói:
- Chủ yếu hòn đảo này rất thu hút người, phong cảnh tuyệt đẹp, lại không có người, còn có mấy hồ nước nhỏ, khiến người ta vừa thấy đã thích.
- Dọc theo đường đi trên đảo rất đẹp, các đệ có cái để xem rồi.
Phạm Ninh một lời thành sấm, sau đó đội thuyền tiếp tục xuôi nam, rất nhanh lại khó đi, hầu như tất cả mọi người đều bị đảo Hoàng Hạc, đảo Linh Thước, đảo Tử Nhạn và đảo Thạch Ưng làm cho mê muội, cho dù coi như là không có hào môn phú thương nào đủ tư cách mua bốn hòn đảo lớn, cũng ào ào cùng nhau đi Nam đảo, cũng chính là Mindanao, nơi đó nối liền với đại lục, không phải mua toàn bộ chỉnh thể bên ngoài, nhưng có thể mua đất, nhiều nhất có thể mua một nghìn khoảnh đất.
Đội thuyền phân binh hai đường, một đường đi Nam đảo, một đường dừng lại ở trong một bến cảng thiên nhiên của đảo Tử Nhạn, nơi đây gió êm sóng lặng, không có gió bão, thổ dân trên đảo đều bị quân Tống đưa đi nước Lã Tống, nhưng Phạm Ninh vẫn không yên tâm, an bài binh sĩ bảo vệ người khảo sát trên đảo.
Sau mười lăm ngày, đội thuyền đi Nam đảo mới trở về đảo Tử Nhạn, mà đại biểu quyền quý gia tộc khảo sát đại đảo cũng ồ ạt trở về, lần này vì kì hạn nửa tháng khảo sát, lần này có ít nhất ba phần người đưa ra quyết định, bọn họ không đi Nam đại lục nữa, mà trở về phủ Lã Tống, do quân đội phủ Lã Tống cùng với đội khảo sát tỉ mỉ của bọn họ, ba mươi ba gia tộc quyền quý thì có hết hai mươi gia tộc ở lại.
Nhóm người này căn bản không muốn đi Nam đại lục xa xôi, chỉ muốn dựa vào sự che chở mua đảo mua đất của phủ Lã Tống.
Phạm Ninh không có miễn cưỡng, phái một chiếc thuyền đưa bọn họ trở về phủ Lã Tống.
Đội thuyền lại một lần nữa đi về phía đông, xuyên qua eo biển Lão Quân, dọc theo bờ đông hải hướng nam của Nam đảo mà chạy, lúc tới bán đảo Đạt Tê Giác, bọn họ nhìn thấy phủ Lã Tống ở nơi đây xây dựng Bổ Cấp thành, nhưng mà Bổ Cấp thành vẫn chưa hoàn công, lương thực vật chất đều chưa vận chuyển tới, chỉ có ba nghìn lao công Nhật Bản ở đây khí thế ngất trời xây dựng thành trì, tốt ở chỗ bên cạnh Bổ Cấp thành còn có một khe suối nhỏ, cho bọn họ lượng nước tiếp tế đầy đủ.