Phía tây bán đảo Đạt Tê Giác chính là vịnh Davao sau này, triều đình chuẩn bị thiết lập ba tòa huyện thành ở trên Nam đảo, trong đó một tòa huyện thành chính là thành Davao ngày nay, nhưng mà hiện tại chỉ mới quy hoạch, vẫn chưa bắt tay vào thực thi.
Đội thuyền rời bán đảo Đạt Tê Giác, sau năm ngày di chuyển, liền đi vào thế giới quần đảo hùng tráng quy mô, từng hòn đảo nối tiếp nhau, rừng mưa tốt tươi bao trùm hòn đảo xuất hiện trước mắt mọi người, trên trời thỉnh thoảng đổ mưa to, thỉnh thoảng có ánh mặt trời rực rỡ, bọn họ đã tiếp cận xích đạo, thời tiết nóng bức.
Dự đoán của mọi người là, mọi người không mấy hứng thú đối với hòn đảo này, bao gồm đông đại lục, cũng chính là đảo New Guinea, đều không có người yêu cầu xuống thuyền khảo sát, chủ yếu là điều kiện khí hậu nơi này khá khắc nghiệt, lại cách xa phủ Lã Tống, trên đảo thỉnh thoảng có thổ dân lui tới khiến mọi người không có cảm giác an toàn, so sánh qua lại, mọi người vẫn thích thú với đảo phủ Lã Tống bên đó hơn.
Đội thuyền tiếp tục hướng về phía nam di chuyển gần nửa tháng, xuyên qua biển Đế Vấn, nơi xa xuất hiện một đường đen rất dài, bọn họ cuối cùng đã đến được đại lục phía nam châu Úc.
Đội thuyền không dừng lại ở phía bắc nam đại lục, mà là xuyên qua eo biển tận cùng phía bắc, quay đầu về hướng nam, ở ngoài phạm vi bãi đá ngầm lớn đội thuyền rất cẩn thận di chuyển, kinh nghiệm phong phú của nhóm thủy thủ ý thức được nguy hiểm, đội thuyền không dám đi vào trong bãi đá ngầm.
Lúc mới bắt đầu, từng hòn đảo san hô nối liền làm cho mọi người đều muốn dừng lại xem, nhưng đảo san hô không bờ không bến rất nhanh khiến người ta phiền chán, ngày trôi qua bắt đầu trở nên khô khan buồn tẻ, tâm trạng của mọi người càng thêm uể oải, sau hai mươi ngày di chuyển, một chiếc phúc thuyền va phải đá ngầm ở gần một hòn đảo san hô, nhân viên kịp thời di chuyển, nhưng thuyền cuối cùng chìm ở trong biển rộng mênh mông.
Thuyền chỉ va phải đá ngầm chìm dưới nước, làm cho cảm xúc bất mãn của mọi người đều vì đây mà bùng phát, bọn họ tìm đến Phạm Ninh, nhất trí yêu cầu trở về điểm xuất phát, nơi này cách Đại Tống quá xa, bọn họ đã ở trong biển rộng đi được hai tháng rồi, ra ngoài biển xa xôi không phải đều tốt đẹp trong trí tưởng tượng của bọn họ, bọn họ đều tình nguyện chọn đảo gần phủ Lã Tống.
Đối mặt với khí thể hùng hổ của đám người đó, Phạm Ninh bình tĩnh nói với mọi người:
- Mọi người không phát hiện ra sao? Đảo san hô càng ngày càng ít, chúng ta sắp lái ra khỏi mặt biển san hô này, mong mọi người cho ta thời gian ba ngày nữa, nếu như sau ba ngày vẫn không thể lên bờ, vậy chúng ta sẽ trở về.
Một tên phú thương trung niên nói:
- Nếu như đảo của phủ Lã Tống bên đó và đất đai đều bị cướp đoạt hết, chúng ta phải làm thế nào?
Đây mới là sự lo lắng của mọi người, nam đại lục quá xa, rất nhiều người đều không có hứng thú, đều hối hận khi đã theo Phạm Ninh xuôi nam, bọn họ sinh ra sợ hãi, sợ rằng đảo nhỏ gần phủ Lã Tống và đất đai đều bị phân chia hết, không có phần của bọn họ.
Phạm Ninh nói với mọi người:
- Lần này chúng ta công khai ra biển là để khảo sát, dù nhắm trúng đảo và đất đai cũng không thể mua, cần phải tập trung đấu giá, thời gian mua là mùa thu năm nay, gần năm tháng sau, mọi người không cần lo lắng.
- Nhưng mà chúng ta vẫn chưa tỉ mỉ khảo sát đảo và đất đai, chúng ta còn cần phải phí lượng lớn thời gian đi khảo sát, nơi này để lỡ mất thời gian quá nhiều rồi.
Phạm Ninh thở dài, mọi người nói:
- Như này đi! Ba ngày sau chúng ta lên bờ, sau đó chúng ta phân binh hai đường, nguyện ý ở lại tiếp tục khảo sát thì có thể ở lại, nhưng muốn về phủ Lã Tống, thì cùng với đội thuyền đi lên phía bắc trở về.
Mọi người còn muốn nói tiếp cái gì, Tào Dật hét nói:
- Cực khổ đi được hơn hai tháng, không đi lên nam đại lục, há chẳng phải đi vô ích rồi sao? Lỡ như sau này hối hận phải làm sao?
Kiến nghị của Tào Dật đã thuyết phục mọi người, mọi người chỉ đành ai về thuyền nấy, đội thuyền lại lần nữa di chuyển về phía nam, hai ngày sau, đảo san hô dần dần biến mất, đội thuyền bắt đầu dọc theo bờ biển di chuyển, một đường bờ biển dài xuất hiện trước mắt mọi người.
Đường bờ biển toàn là cồn cát bát ngát, trên cồn cát đất là thế núi hiểm trở cao đạt hơn mười trượng, phía trên là rừng sâu ngút ngàn.
Nhưng mà đội thuyền bị nước ăn rất sâu, loại cồn cát cạn này chỉ có thể ngồi trên thuyền nhỏ mà đi.
Phạm Ninh nhìn chăm chú vào sắc thái sặc sỡ của ven núi trên cao, hắn cảm giác nơi này phải là đảo Fraser* trứ danh, nổi tiếng vì cát, như thế thành phố Brisbane nổi tiếng sau này là ở đây, hẳn là ở ngay tại phía nam không xa.
* Đảo Fraser là một hòn đảo nằm ngoài khơi bờ biển phía Đông, dọc theo tiểu bang Queenland, cách thành phố Brisbane khoảng 200 km về phía Bắc, Úc
Một số thành thị trứ danh này đều có cùng một đặc điểm, luôn có hải cảng thiên thiên nước sâu cực kỳ đẹp.
Phạm Ninh lập tức ra lệnh:
- Tiếp tục xuôi nam!
Ngoại trừ người thiểu số ra, còn lại đại bộ phận thành viên đội khảo sát đều khuôn mặt uể oải, đại lục này quá lớn rồi, làm cho bọn họ có một cảm giác vô cùng bất lực, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của bọn họ, tình hình vùng Giang Nam sông nước dồi dào, hoặc là vùng quê mênh mông vô bờ, đều không có, hầu như đều là bị khu rừng rậm rạp bao bọc.
Buổi trưa ngày thứ ba, một mũi đất ngoài biển hiện ra trước mắt bọn họ, Phạm Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra, nơi đây chính là Brisbane rồi.
Tuy rằng Đại Tống đã lập một bia đá ở cao nguyên Kimberley, nhưng thuộc địa chân chính lập ra vẫn là ở bờ Đông Hải.
Người trên thuyền cuối cùng hòa hoãn sắc mặt, điều kiện nơi này cũng không tồi, cửa sông của một con sông lớn hai bên đều là đất bằng, tuy nhiên đều là rừng rậm dày đặc, nhưng không phải sản sinh ra rừng mưa nhiệt đới nguy hiểm cho con người, khí hậu cũng không có nóng bức như vậy, có thể xây dựng thành thị, nhưng nơi này cách Đại Tống vẫn quá xa rồi, một dịp đi xa tàn khốc, bỏ đi ý niệm xưng vương xưng đế ngoài biển của đại bộ phận mọi người, bọn họ đều là phú hào sống trong phú quý vinh hoa, nào có chịu được gian khổ khi khai thác ngoài biển.
Ở gần phủ Lã Tống đầu tư mua đảo mua đất, đã là cực hạn của bọn họ rồi.
Mọi người xuống thuyền chỉ thoáng đi dạo nửa ngày rồi trở về, bọn họ ở trên tàu chủ soái của Phạm Ninh cử hành bầu phiếu, trên bàn đặt hai cái hộp gỗ, một cái là trở về phủ Lã Tống, một cái là tiếp tục ở lại thăm dò.
Kết quả bầu phiếu hầu như ở trong dự liệu, ngoài Phạm Chu Tào Cao bốn nhà tình nguyện ở lại ra, tất cả những người khác đều nhất trí chọn trở về.
Phạm Ninh đứng ở bên bờ sông nhìn cửa sông rộng lớn trước mắt, Tào Dật ngồi xổm xuống đào một nắm bùn đất, rải ra trên lòng bàn tay tỉ mỉ phân biệt, lại ngửi rồi ngửi, cười nói với Phạm Ninh:
- Là đất mùn thượng hạng, chất đất rất tốt, vô cùng phì nhiêu, nơi này rất thích hợp phát triển nông nghiệp.