- Nhạc phụ chọn lấy cho nơi này một cái tên đi! - Phạm Ninh cười nói.
Tào Dật nghĩ một chút nói:
- Nguyên quán Tào gia ở phủ Chân Định, thì lấy cho nơi này cái tên Chân Châu đi! Tương lai nơi này xây huyện, thì gọi là Định Nam Huyện, con sông này thì gọi là Định Nam Hà, thế nào?
Phạm Ninh cười khen ngợi nói:
- Cái tên này không tồi!
Tào Dật nhìn nụ cười Phạm Ninh có chút chua xót, liền an ủi hắn nói:
- Đám người này đều là loại người hưởng thụ, không thích hợp khai thác, lúc ra hải ngoại bọn họ đã nghĩ quá đơn giản rồi, lần sau ở ngay Đại Tống trực tiếp chiêu mộ, lấy nhân khẩu Đại Tống, chiêu mộ mấy vạn dân nguyện ý đến đại lục khai thác hoàn toàn không có vấn đề.
Phạm Ninh thở dài nói:
- Là con nghĩ chuyển khai thác ngoài biển quá đơn giản rồi, luôn nghĩ trong mười năm hai mươi năm hoàn thành đại nghiệp, hiện tại xem ra, không có thời gian trăm năm kinh doanh, Đại Tống rất khó thâm nhập vào nam đại lục.
- Từ từ đi! Thời gian chúng ta không đủ thì để cho con cháu của chúng ta tiếp tục đi.
Phạm Ninh gật gật đầu, đã đi đến bước này, hắn sẽ không quay đầu lại nữa.
Hai ngày sau, mười tám chiếc thuyền lớn đưa các phú thương và gia tộc quyền quý tràn đầy thất vọng về phủ Lã Tống, giữ lại mười chiếc thuyền lớn, họp thành đội thuyền mới.
Ở trong Nghị Sự Đường của kì hạm, Phạm Ninh và huynh đệ Minh Nhân, Minh Lễ, Chu Lâm và Chu Vân đại biểu cho Chu gia, Chu Lâm là cháu thứ ba của Chu Nguyên Phủ, trưởng tử của Chu Hiếu Lâm, y đặt tên mình cho con trai, Chu Vân tức là cháu thứ của Chu Nguyên Phong, bọn họ đại diện cho hai nhánh của Chu thị.
Tào gia là Tào Dật và Tào Bình, ngoài ra còn có Cao Sĩ Lâm và Cao Hiên của Cao gia, chín người đại biểu bốn gia tộc ngồi trong Nghị Sự Đường.
Lúc này, Phạm Ninh treo ra một bức bản đồ, đây là một bức toàn bộ bản đồ của nam Thái Bình Dương, là Phạm Ninh dùng thời gian một năm, dựa vào một chút kí ức của đời trước chầm chậm mà vẽ ra, rất nhiều chi tiết nhỏ hắn đều đã quên mất, đây chỉ là một bức sơ đồ phác thảo.
- Mọi người đừng hỏi ta bức bản đồ này làm sao có được, tóm lại ta cũng là phí tâm huyết rất lớn, đảo chúng ta muốn mua ở đây!
Phạm Ninh chỉ ra hai hòn đảo ở phía đông trên bức bản đồ:
- Đây là hai hòn đảo lớn, gọi là Bắc đảo và Nam đảo, diện tích Bắc đảo và đảo Lã Tống như nhau, mà diện tích Nam đảo lớn hơn một chút, tương đương với Côn Châu, khí hậu ấm áp, cực kì thích hợp trồng trọt và trồng tiểu mạch, trên hai hòn đảo đều có núi cao khe sâu, có một thảo nguyên mênh mông, Phạm gia và Chu gia quyết định mua Bắc đảo, Nam đảo nhường cho Tào gia và Cao gia, các ngươi cảm thấy thế nào?
- Hai hòn đảo cách nơi này bao xa?
Cao Sĩ Lâm hỏi.
- Tương đương với khoảng cách từ Tuyền Châu đến phủ Lã Tống.
Tào Bình và Cao Sĩ Lâm nhanh chóng nhìn nhau, ít nhất phải di chuyển tám ngày, vẫn là hơi xa một chút.
Phạm Ninh liếc nhìn mọi người một cái, lại chậm rãi nói:
- Ta không ngại tiết lộ cho mọi người một bí mật, chúng ta hiện tại đang nghiên cứu chế tạo một loại động lực mới, dùng than đá đốt đến khi thúc đẩy con thuyền đi về phía trước, một khi loại cơ khí này được phát minh ra, từ Tuyền Châu đến phủ Lã Tống chỉ dùng thời gian ba ngày là đủ rồi, một chiếc thuyền lớn ba vạn thạch cũng chỉ cần năm mươi tên thủy thủ, từ cảng Tuyền Châu đến nơi này, trước mắt cần dùng một tháng rưỡi, nhưng lắp cơ khí mới lên, thuyền lớn tối đa nửa tháng thì đến rồi, đây cũng tương đương thời gian hao phí từ Dương Châu đến phủ Lã Tống.
Tinh thần mọi người phấn khởi, sôi nổi hỏi:
- Cơ khí mới lúc nào mới có thể phát minh ra?
- Bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, tiến độ cụ thể ta cũng không biết.
Phạm Ninh nhìn Chu Vân một cái, hỏi:
- Tổ phụ ngươi có tin tức tiết lộ cho ngươi không?
Chu Vân cũng lắc đầu:
- Tổ phụ bắt đầu từ cuối năm ngoái đã ở tại huyện Trần Lưu, ngay cả năm mới cũng không trở về, tháng một từ ngày hai mươi mốt đến ngày ba mươi mới quay về, chúng ta hỏi tình hình của ông, ông cũng không tiết lộ gì hết.
Phạm Ninh cười nói:
- Đợi mùa thu chúng ta quay về, phỏng chừng có thể hoàn thành rồi.
- Vậy lúc nào đi Tân đảo?
Phạm Ninh suy nghĩ một lát nói:
- Đại lục bên này ta cần phải sắp xếp một chút, sau đó chúng ta dành ra hai chiếc thuyền đi Tân đảo.
Phạm Ninh lập tức sắp xếp xong, hắn lưu lại năm trăm binh lính, do Chỉ huy sứ Trần Bình dẫn đầu, ở cửa sông Định Nam xây dựng một tấm kiểu lá chắn ở đại doanh, cũng tiến hành dò xét vào phía trong đất liền gần trăm dặm.
Đồng thời báo cho bọn họ, nơi này mặc dù không có hổ dữ, báo săn và mãnh thú, nhưng phải chú ý đề phòng bị cá sấu và rắn độc, nhất là phải đề phòng người dân nơi đây, mặc dù vào lúc này người Mao Ri chưa đến Châu Úc, nhưng thổ dân người Nam Dương rất có thể sớm đã tới rồi.
Sắp xếp ổn thỏa, Phạm Ninh lúc này mới dẫn đầu năm chiếc thuyền lớn rời cửa sông, lại lần nữa xuất phát hướng đi về phía Đông Nam.
Phạm Ninh lúc này lo lắng nhất, chính là người Mao Ri có vào Nam đảo và Bắc đảo hay không, mặc dù thời điểm bọn họ tiến vào New Zealand là ở thời kỳ Tống, Nguyên. Nhưng đó là quy mô lớn tiến vào, còn quân tiên phong tiến vào từ lúc nào?
Chắc chắn sẽ có người đến trước, sinh sống mấy chục năm thậm chí trên trăm năm, phát hiện nơi này rất thích hợp sinh sống, mới có rất nhiều người di chuyển đến đây.
Trong trí nhớ của Phạm Ninh, người Mao Ri từ vô số những hòn đảo ở Thái Bình Dương đi bằng thuyền độc mộc mà đến, đảo Thái Bình Dương, đó là nơi rất thần bí mà không có văn minh, theo bộ Lỗ Tân Tốn phiêu lưu ký hắn từng đọc, thổ dân bên kia dường như thích ăn thịt người để biểu hiện mình gan dạ.
Nghĩ đến điều này, Phạm Ninh rùng mình một cái, nếu người Maori thật sự lên đảo, như vậy một trận chiến ác liệt sẽ không thể tránh khỏi.
- Minh Lễ, đã muộn như vậy, vẫn chưa ngủ được à? - Thanh âm của Tào Dật phát ra tại boong tàu phía dưới.
Chỉ thấy Tào Dật và Minh Lễ đứng ở mép thuyền nói với nhau gì đó, lén lút nghe thấy Minh Lễ đang đàm luận về nước Sri Lanka và kiến thức của Thiên Trúc, nghe được vẻ mặt Tào Dật tỏ ra khá thản nhiên.
Phạm Ninh không có cách nào với vị nhạc phụ thích ra biển này, đảo Nam Bắc còn chưa đến, ông ấy đã bắt đầu hướng tới Ấn Độ Dương rồi.
Tào Dật đối với ra biển thám hiểm từ trước đến giờ đều là hăng hái hừng hực, sẽ không chịu những ảnh hưởng cảm xúc của người khác, mặc dù mục đích ra khơi của ông là tìm hiểu, không thể phủ nhận, ông đồng thời cũng là một nhà thám hiểm xuất sắc.
Đã đi được mười ngày rồi, bọn họ vẫn chưa gặp đất liền, Phạm Ninh nhìn biển rộng trầm lắng u ám, trong lòng của hắn thực sự có chút lo lắng, tại đây trong Thái Bình Dương mênh mông, bọn họ sẽ không đi nhầm phương hướng chứ? nhưng hắn lại tự an ủi mình, la bàn hàng hải của Đại Tống quả thật rất chính xác, chỉ cần phương hướng trong trí nhớ của mình không sai, đội tàu cũng sẽ không lệch khỏi quỹ đạo đường biển.