Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 895 - Chương 892

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 892
 

Nên là tốc độ của thuyền tương đối chậm, dẫn đến vẫn chưa phát hiện được đảo Nam Bắc.

Lúc này, Minh Nhân xuất hiện ở bên cạnh hắn, y ồ lên biểu thị sự kinh ngạc hỏi:

- A Ninh, đệ nói nếu mọi người đều không bằng lòng đến đại lục phía nam mua đất mua đảo, giá mua của chúng ta có phải sẽ được giảm xuống một chút không?

Phạm Ninh lắc đầu nói:

- Ta nói cho huynh đều là giá thật, lấy ra tám vạn lượng vàng, có thể mua được một quốc gia, chuyện tốt như vậy, huynh đi đâu tìm, hơn nữa cuối cùng các huynh chỉ dùng hai vạn lượng vàng thanh toán, hãy biết thỏa mãn đi! Đừng có cả ngày đẽo giọt mặc cả, đặt ta ở trên bếp lửa nướng như thế.

Minh Nhân có chút lúng túng, gãi đầu cười nói:

- Ta chỉ là thấy tâm tình của đệ có chút không tốt lắm, giúp đệ làm cho bầu không khí sôi nổi lên thôi mà.

- Vậy thì cảm ơn huynh rồi, nhưng ta vẫn còn muốn nhắc nhở huynh, có lợi cũng không thể giành, hôm nay có vẻ huynh đang chiếm cái lợi của triều đình, nhưng sau này triều đình nhất định sẽ tăng gấp đôi để đòi lại từ tay huynh, biện pháp tốt nhất là giá cả công bằng hợp lý, dựa theo tiêu chuẩn nhất định của triều đình để trả tiền, như vậy mọi người đều không còn lời nào để nói.

- Ta biết rồi, không thể chiếm cái lợi của triều đình.

Minh Nhân phất phất tay:

- Không nói chuyện với đệ nữa, đi ngủ đây.

Minh Nhân buồn bã quay về khoang thuyền, Phạm Ninh nhìn bóng lưng của y, trong lòng hơi có chút hối hận, mình không nên nói chuyện như vậy với y, Minh Nhân và Minh Lễ thật ra cũng rất dằn vặt, chỉ là hai bọn họ bản tính vui vẻ, không biểu hiện ra bên ngoài.

Phạm Ninh thầm thở dài, lần này sách lược sai lầm lớn nhất là không đem theo kỹ nữ, mình không nên trong sạch cao thượng như vậy, xem thường kỹ nữ, trên thực tế, kỹ nữ trong việc di chuyển hàng hải đường dài có tác dụng quan trọng trong việc khai thông tâm lý.

***

Ngày hôm sau trời còn chưa có sáng lắm, Phạm Ninh đã bị tiếng la của thuyền viên đánh thức.

- Lục địa! Nhìn thấy lục địa rồi!

Hắn ngay cả giày cũng không buồn xỏ vào, mặc áo quần liền chạy ra khỏi khoang thuyền.

Tất cả mọi người đều dồn dập từng người chạy đến từ khoang thuyền, đứng ở mép thuyền nhìn xem, từ trong tầng mây ánh bình minh chiếu ra, nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ, biển rộng vốn là màu xanh đậm cũng biến thành màu hoa hồng, đặc biệt nhiều màu sắc tuyệt đẹp, xa xa là một đường bờ biển dài, không giống như đảo nhỏ, mà là đại lục, bọn họ cuối cùng đã tới chỗ cần đến.

Con thuyền cuối cùng cũng đã đến gần bờ biển, xa xa là ngọn núi tuyết trắng xóa, bờ biển là một thảo nguyên rộng lớn, cách đó không xa là những đồi núi nhấp nhô, từng vùng rừng cây nhỏ xinh đẹp tô điểm trên thảo nguyên, trên thảo nguyên các loại hoa nhỏ lay động theo nhiều vẻ, mặt đất đang nở rộ rực rỡ, màu xanh đậm của biển rộng, mây trắng trời xanh, thời tiết dễ chịu, không còn cái nóng nực của Nam Dương, quả là làm người ta say mê, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Tất cả mọi người đều say mê trong cái phong cảnh như thơ như họa, Tào Dật thở thật dài một tiếng:

- Đây là nơi thần tiên sống.

- A Ninh, đây là Nam đảo hay là Bắc đảo?

Phạm Ninh cũng ngỡ ngàng, hắn cũng không biết nơi này là Nam đảo hay là Bắc đảo, tuy nhiên đỉnh tuyết từ đằng xa kéo dài đến không ngừng, nơi này hẳn là Nam đảo, bờ biển Tây Hải của Bắc đảo không nhiều núi tuyết như vậy.

- Ta đoán đó là Nam đảo, ta chắc chắn đó là Nam đảo, chúng ta hướng về phía bắc đi thôi!

Hạm đội quay đầu lại, men theo bờ biển đi lên hướng bắc, trên đường đi đều là phong cảnh cực kỳ tươi đẹp, những thảo nguyên rộng lớn và sông ngòi, rất thích hợp làm nông và chăn nuôi, khí hậu cũng cực kỳ sảng khoái.

Trên đường lên phía Bắc, Tào Bình im lặng, y không thể không thừa nhận, Phạm Ninh đã tìm được một vùng đất trù phú, nếu so với mấy miếng đất y thấy ở phủ Lã Tống thì tốt hơn nhiều lắm.

- Hiền chất, thấy thế nào?

Tào Dật thấp giọng hỏi Tào Bình:

- Cái đảo này có thể lấy nhỉ!

Tào Bình gật đầu.

- Nếu tất cả các nơi đều như thế này, vậy nhất định phải nắm được, cháu cảm thấy tốt nhất có thể lên bờ thăm dò điều tra thực địa.

- Ta đi tìm hắn!

Tào Dật theo sau đã tìm được Phạm Ninh, đưa ra yêu cầu muốn lên bờ thăm dò.

Phạm Ninh lấy bản đồ ra, chỉ vào ở giữa hai eo biển nói:

- Ta nghĩ hạm đội cập bến ở đây, cả hai bên đều có thể lên bờ, tốt nhất có quân đội đi theo.

Tào Dật giật mình kinh hãi.

- Con nói là trên đảo này có thổ dân?

Phạm Ninh lắc đầu.

- Cụ thể con cũng không rõ lắm, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, tuy nhiên trên Nam đảo chắc là không có thổ dân, Bắc đảo thì khó nói rồi, tuy nhiên cho dù có thì số lượng cũng không nhiều lắm.

Con thuyền tiếp tục đi về phía Bắc, trưa ngày hôm sau, lục địa phía trước dần dần biến mất, xuất hiện một vùng biển rộng màu xanh đậm, nơi này là vùng biển ở giữa Nam Bắc đảo, nếu không bọn họ còn phải đi qua rất nhiều bán đảo dài hẹp, trên bán đảo cũng không thể nhìn thấy núi tuyết trắng xóa.

Vậy chứng minh sự suy đoán của Phạm Ninh là chính xác, bọn họ đã đến được phía bắc của Nam đảo, cho nên thời gian một ngày, bọn họ đã tiến vào vịnh lớn.

Đội tàu quay lại di chuyển về hướng đông, buổi sáng ngày hôm sau, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy eo biển, Nam Bắc đều có một vùng lục địa, lục địa phía Bắc chính là thành phố nổi tiếng Wellington trên mặt đất.

Hai bên chia đường mà đi, Tào gia và Cao gia đi hai chiếc thuyền, dẫn dắt hai trăm binh lính đổ bộ ở phía Nam, anh em Phạm Thị và Chu gia thì dẫn ba con thuyền, ba trăm tên lính đổ bộ lên báo đảo ở phía bắc.

Hai bên giao ước, một tháng sau ở eo biển gặp mặt, sau đó cùng nhau trở về đại lục phía nam.

***

Phạm Ninh ở lại bán đảo hai ngày để điều tra, không phát hiện ra dấu tích của loài người, liền lại đi thuyền vượt qua eo biển, dọc theo bờ biển Đông Hải phía Bắc, trong lòng Phạm Ninh rất rõ, nếu có thổ dân, vậy nhất định là bờ biển Đông Hải của bán đảo phía Bắc, nơi đó đảo nhỏ rất nhiều, chính người Maori đã định cư ở Bắc đảo đầu tiên.

Lịch sử ghi chép, người Maori trăm năm sau mới xuất hiện ở Bắc đảo, nhưng Phạm Ninh không thể tin được ghi chép của lịch sử, nói không chừng giống như lục địa của Châu Úc, mấy ngàn năm trước còn có thổ dân chuyển đến vùng Nam Dương, cuối cùng lại bị người Maori chiếm đoạt làm thổ địa sau đó.

Năm ngày sau, ba chiếc thuyền lớn đã tới khu vực bán đảo, từng đảo nhỏ chi chít như sao trên trời hiển hiện ra trước mắt bọn họ, các tiểu đảo đều không lớn, đa số hơn mười mấy ki-lô- mét vuông, trên đảo đều bị rừng rậm bao phủ.

Tất cả binh lính đều nhìn chằm chằm đất liền ngoài khơi, bọn họ giống như vạch lá tìm sâu mà xem xét từng cái đảo một, lại men theo bán đảo phía Bắc, xem xét dọc đường.

Người Maori chủ yếu là người Tây Á, sống bằng nghề đánh cá và săn bắt, nếu bọn họ tồn tại, vậy nhất định có thể nhìn thấy chiếc thuyền độc mộc chỉ mỗi bọn họ có.

Bình Luận (0)
Comment