Anh em Phạm Thị ở sông Tiền Đường chuyển thành thuyền nhỏ trong sông, di chuyển dọc theo phía Hà Bắc, về quê nhà Mộc Đổ để tảo mộ phụ thân trước, sau đó lại đi về phía Bắc lên kinh thành.
Sáng sớm hôm nay, bọn họ đi tàu chở khách lái vào trong huyện Ngô Giang, Phạm Ninh đứng ở đầu thuyền nhìn phong cảnh hai bờ sông, phong cảnh không có gì khác biệt với năm đó, vẫn là những thứ kia, vẫn là phòng ở này, nhưng mình đã hai mươi chín tuổi, hắn chợt có cảm giác bùi ngùi cảnh còn người mất.
- A Ninh, có phải quyết định mua đảo có chút hối hận rồi phải không?
Minh Nhân ở bên cạnh hắn cười tủm tỉm hỏi.
Bọn họ khảo sát ở Bắc đảo một tháng, thiên nhiên hùng vĩ, vùng đất rộng lớn, khoảng cách rất xa, đều làm cho bọn họ cảm giác khó khăn khi xây dựng hòn đảo lớn này.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Khai thác hải ngoại là giấc mộng bao nhiêu năm của ta, cái này cũng không phải là niềm yêu thích cá nhân của ta, mà là ta muốn làm cho con cháu chúng ta đời sau chút gì đó, chúng ta rõ ràng có năng lực chiếm lĩnh đại lục rộng lớn này, lại tự cho là thanh cao không để ý tới, coi thường không thèm để ý, cuối cùng mấy trăm năm về sau, lại bị người phương Tây xa ngàn dặm chạy tới chiếm lĩnh, khi đó, con cháu chúng ta sẽ trách chúng ta.
Minh Nhân gật đầu:
- Có lẽ đệ lo lắng xa hơn so với chúng ta, nhưng bất kể thế nào, chúng ta đều đã ủng hộ đệ, chờ chúng ta mua xong đảo, chúng ta sẽ bắt đầu chiêu mộ những người tự nguyện, đi Bắc đảo xây dựng quê hương mới.
Phạm Ninh kéo nhẹ vai của Minh Nhân, cười nói:
- Vẫn là huynh đệ mình đáng tin!
- Đúng thế, đánh hổ còn phải dựa vào anh em ruột mà!
Đúng lúc này, ánh mắt của Phạm Ninh bỗng nhiên bị thu hút bởi một con thuyền chở hàng nhỏ chừng năm trăm thạch, con thuyền kia rất quái dị, không phải thuyền mái chèo, mà là hai người đàn ông đứng ở đuôi thuyền đạp lên một mặt phẳng.
Loại thuyền này trong sông cũng có không ít, nhưng vấn đề là, Phạm Ninh không có thấy bánh xe quay.
- Minh Nhân, huynh xem con thuyền kia, có phải rất kỳ lạ không?
Phạm Ninh chỉ vào con thuyền kia nói.
Minh Nhân xem chốc lát nói:
- Đúng là có điểm lạ, không phát hiện bánh xe quay.
- Đi qua xem sao!
Bọn họ lập tức kêu người chèo thuyền để con thuyền chở hàng dừng ở phía trước, hai chiếc thuyền dựa sát vào nhau, Phạm Ninh và Minh Nhân liền nhảy lên con thuyền đối diện.
Minh Nhân chắp tay cười nói:
- Chiếc thuyền của các ngươi làm cho ta rất kinh ngạc, chúng ta muốn qua đây xem một chút, làm phiền rồi!
Chủ thuyền có chút không vui, nhưng vẫn cho bọn họ xem đuôi thuyền.
- Đây là con thuyền được mua mới năm nay, thuyền kiểu mới do Chu thị ở kinh khẩu chế tạo ra, không cần chèo thuyền, một người cầm lái, hai người bàn đạp, so với thuyền mái chèo trước đây tiết kiệm được 5 người.
Minh Nhân thấy lạ hỏi:
- Nếu là bàn đạp, sao ta không thấy ổ quay ở đâu?
- Cũng là ổ quay, nhưng hình như là đặt sang một bên.
Phạm Ninh nhoài người về phía đuôi thuyền thò người xuống phía dưới nhìn hồi lâu, hắn leo lên nói:
- Ta hiểu rồi, không phải bánh xe mà dùng chân vịt.
Minh Nhân cũng nằm xuống xem, vẻ mặt kỳ quái nói:
- Làm sao có thể dùng phương thức này để đẩy mạnh được, vẫn còn quá nhỏ.
Phạm Ninh lại hỏi chủ thuyền:
- Cái chân vịt này có điểm gì nổi bật và có khuyết điểm gì?
Chủ thuyền lắc đầu nói:
- Ưu điểm là tiết kiệm người chèo thuyền, tốc độ cũng nhanh hơn một chút, nhưng khuyết điểm thì nhiều lắm, dễ hư hao, trong sông có vật gì, đụng phải mái chèo thì bể liền, hơn nữa bịt kín cũng không tốt, nước dễ dàng vào, còn nguy hiểm hơn là cuốn lấy nước và cỏ, ta thật sự hối hận khi mua nó.
Minh Nhân khẽ nói với Phạm Ninh:
- Không biết là người nào đần độn phát minh ra cái này.
Phạm Ninh trừng mắt liếc y một cái:
- Quay về thuyền!
Hắn nhảy lên thuyền, Minh Nhân có chút nhớ lại, chẳng lẽ cái này cũng là A Ninh phát minh hay sao?
Ở xưởng đóng tàu tại Kinh Khẩu của Chu thị, Phạm Ninh bất ngờ gặp Chu Nguyên Phong tại đây, cũng đã nhận được tin máy hơi nước đã được tạo ra, làm hắn vui mừng khôn xiết.
- Ta vốn định cho cháu một niềm vui bất ngờ, cho nên không có nói cho cháu biết máy hơi nước đã tạo ra.
- Tuy nhiên chưa được hoàn thiện!
Chu Nguyên Phong nhìn thoáng qua Phạm Ninh nói:
- Thể tích nó khá lớn, số lượng than tiêu hao cũng lớn, nếu như đi biển, cháu phải chuẩn bị một lượng than đá lớn.
Phạm Ninh gật đầu, những điều này hắn đương nhiên biết, hiện tại hắn quan tâm là, thuyền hơi nước cuối cùng đã được chế tạo chưa?
- Hi vọng tam tổ phụ có thể cho cháu một niềm vui bất ngờ.
- Có phải niềm vui bất ngờ hay không ta không biết, dù sao chính cháu tự xem đi!
Chu Nguyên Phong dẫn theo ba anh em Phạm thị đi vào một bến đậu được canh phòng nghiêm ngặt trong xưởng thuyền, con thuyền trước mắt khiến hai mắt hắn tỏa sáng, trên thuyền đã không có cột buồm, thay vào đó là một ống khói lớn, đây là thuyền hàng ba nghìn thạch, ở phía sau thuyền hàng có trang bị một guồng quay rất lớn.
- Vì sao không phải là cánh quạt?
Phạm Ninh khó hiểu hỏi.
- Vấn đề này để ta trả lời cho cháu!
Bên cạnh Chu Hiếu Lâm nói:
- Dùng cánh quạt cũng không thiếu vấn đề cần giải quyết, tạm thời vẫn không chứa được, chắc phải để qua vài năm nữa.
- Nhưng vấn đề là nước vào con thuyền.
Chu Hiếu Lâm lắc đầu:
- Nước rỉ ra là vấn đề nhỏ, nước một ngày thẩm thấu vào, cần thời gian một khắc là rửa sạch sẽ rồi, trước mắt chủ yếu là hai vấn đề lớn, một là cánh quạt được làm bằng gỗ không đủ rắn chắc, chúng ta lo lắng ở trong biển rộng sẽ dễ dàng hư hỏng, cho nên quyết định dùng sắt hoặc là tạo ra cánh quạt lớn, nhưng cái này cần có thời gian, vấn đề thứ hai chính là dùng cánh quạt phía sau, đuôi thuyền chấn động rất lớn, vấn đề này cũng cần có thời gian giải quyết.
- Đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề chấn động chưa?
- Đại khái đã có một chút manh mối!
Chu Hiếu Lâm cười nói:
- Thợ thủ công của chúng ta đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy phải thay đổi hình dáng đuôi thuyền, đồng thời tăng thêm cánh quạt trong tua-bin, đổi ba mảnh cánh quạt thành năm mảnh hoặc là nhiều hơn, chắc sẽ có hiệu quả, cái này cần nhiều lần thí nghiệm, cần có thời gian.
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Có thể sửa lại hình dáng cánh quạt!
Phạm Ninh cũng không lo lắng người Tống triều không tạo ra được vật rèn lớn, mỏ neo thuyền của thuyền lớn ba vạn thạch đã cao tới một thước, Thương Châu Thiết Sư Tử mà năm đầu Tống triều tạo ra đã nặng đến 5 tấn, dùng kĩ thuật rèn để tạo ra cánh quạt bằng sắt hoàn toàn không thành vấn đề, về phần trình độ tinh vi, Phạm Ninh càng không lo lắng.
Hắn tưởng tượng hình dáng của cánh quạt đời sau, dùng than củi vẽ hình một quả chuối tiêu trên tấm ván gỗ màu trắng, cười nói:
- Đại khái là hình dạng này! Có thể thử nhiều một chút xem.
Chu Hiếu Lâm cẩn thận nhặt tấm ván gỗ lên, đưa nó cho tùy tùng bên cạnh bảo vệ, nói với Phạm Ninh:
- Ta cố gắng tranh thủ trong hai ba năm này sẽ thí nghiệm thành công.
Cánh quạt đã có kế hoạch, Phạm Ninh không muốn hỏi nhiều nữa, ánh mắt của hắn lại chuyển đến trên chiếc thuyền hơi nước này, hắn có phần nghĩ không ra, vì sao Chu Nguyên Phong sắp xếp cái máy hơi nước đầu tiên ở trên thuyền ba nghìn thạch, mà không phải thí nghiệm chứa ở trên thuyền lớn vạn thạch?