Vấn đề này Minh Nhân đã nghĩ thông suốt, hắn nhẹ nhàng đá chân Phạm Ninh, nhỏ giọng nói:
- Đây là muốn lái vào kinh cho thiên tử xem đấy.
Phạm Ninh đột nhiên cười khanh khách, Chu Nguyên Phong vẫn là tâm tư này.
Chu Nguyên Phong đỏ mặt lên, giải thích:
- Đây là ý của Tri Chính Đường, hy vọng có thể nhìn thấy uy lực của máy hơi nước, ta luôn suy xét mãi, cũng chỉ có con thuyền thể hiện ra, cho nên đây thật ra là làm cho Tri Chính Đường xem.
Phạm Ninh lại tìm cách lờ đi đối với việc Chu Nguyên Phong cầu vinh dự, điều này rất bình thường, hắn càng hy vọng máy hơi nước ở Đại Tống có thể hoàn toàn phát triển hơn.
- Hy vọng tam tổ phụ có thể thành lập xưởng chế tạo chuyên máy hơi nước, cũng không phải lo lắng người khác tới học trộm, mọi người cùng nhau nghiên cứu, thúc đẩy phát triển máy hơi nước, mặt khác xây dựng viện nghiên cứu phát triển máy hơi nước, để hiểu rõ nguyên lý cơ bản của nó, sau đó lại nghĩ biện pháp cải tiến thay đổi nó.
Chu Nguyên Phong lặng lẽ gật đầu, Phạm Ninh lại lần nữa hướng về Chu Hiếu Lâm nói:
- Sản lượng than đá từ mỏ than quan doanh Hàm Đan mặc dù lớn, nhưng không cung cấp cho dân dùng, bên kia cũng có không ít lò than cốc có thể mua lại, chuyên sản xuất than cốc cho vận tải, mặt khác ở phủ Lã Tống cũng nên khống chế một mỏ sắt, về sau lượng sắt thô cần dùng rất lớn đấy.
- Việc quặng sắt thì hãy giao cho chúng ta đi!
Minh Nhân và Minh Lễ cười nói:
- Mỏ sắt của Tào gia chúng ta cũng có ba phần, chúng ta có thể gia tăng tiền đầu tư để khai thác mở rộng số lượng than.
- Như vậy cũng tốt, sắt và than là nền tảng, chúng ta nhất định phải làm điều đó trước.
Thuyền máy hơi nước ba nghìn thạch còn chưa chế tạo hoàn chỉnh, Phạm Ninh lại tiếp tục đi về phía Bắc, mấy ngày sau, bọn họ đã tới kinh thành.
Thời gian này năm ngoái Phạm Ninh cũng về kinh báo cáo công tác, vừa vặn một năm qua đi, nhiệm kỳ chức Hải Ngoại Kinh Lược Sứ của hắn cũng chỉ còn 1 năm.
Lần này trở về, hắn cùng lúc phải báo cáo tình hình của đại lục phía Nam, về phương diện khác hắn cũng suy xét người kế nhiệm chức vụ của mình, đương nhiên, mua đảo cũng phải hoàn thành, đây coi như là công việc cá nhân.
Ba người xuống bến tàu ở phía Bắc của chùa Đại Tướng Quốc, Minh Nhân và Minh Lễ đi gặp cha mẹ, Phạm Ninh không muốn quấy rầy bọn họ vì mấy năm qua lần đầu tiên cả nhà đoàn viên, liền cùng bọn họ hẹn thời gian gặp mặt, dau đó dẫn theo vài tên tùy tùng đi về hướng nam.
Phạm Ninh đã rất nhiều năm không một mình đi dạo ở trên phố như vậy rồi, có lẽ là thời gian dài trên biển, tiếng rao hàng đầu đường lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc mà thân thiết, ngay cả tiếng leng keng của âm thanh đang rèn sắt cũng trở nên êm tai dễ nghe, dọc đường Phạm Ninh nhìn quanh, không bao lâu, hắn đã tới phố Thư Uyển.
Quảng trường trước chùa Đại Tướng Quốc từ trước đến nay đều là nơi phồn hoa nhất náo nhiệt nhất kinh thành, nơi này là ở giữa phố lớn, buôn bán đông đúc, dòng người cuồn cuộn, hơn nữa một số lượng lớn nhiều hàng người tập trung ở đây, khiến cho nơi này hàng năm rất đông người.
Bốn người Chu Long đều vô cùng căng thẳng, sợ mất dấu chủ nhân, lúc này, Phạm Ninh đứng ngớ ra trước một chiếc xe ngựa, phỏng đoán chắc là chiếc xe ngựa của một người quyền quý, chủ nhân đến chùa Đại Tướng Quốc thắp hương rồi, xe ngựa tạm thời dừng lại ở nơi này.
Nhưng thu hút Phạm Ninh, cũng khiến hắn sững sờ không phải là chiếc xe ngựa với trang sức đẹp đẽ quý giá, mà là bánh xe ngựa, lại không ngờ là răng xe vòng thép, răng xe chính là vòng ngoài của xe, còn có mười hai cái căm xe, bánh xe ngựa gỗ cũng có căm xe, nhưng dùng sắt thô tạo ra căm xe vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Kết cấu của bánh xe không có gì khác biệt với vành xe đạp sau này, có một chỗ lõm ở giữa răng xe, lốp xe vừa hay lại vừa vặn với chỗ lõm, bên trong là vỏ ruột xe, lại có một tầng lốp bao bọc, hoàn toàn không cần hoài nghi sự thông minh của thợ thủ công thời Tống, săm lốp bao bánh xe làm vừa khít, công nghệ kỹ càng, liên ngay cả chỗ để bơm hơi vào cũng nằm ngay trong đó.
Về phần trang bị bánh xe bơm hơi, Phạm Ninh đã thấy qua ở xưởng của Minh Nhân, sử dụng cái bễ nối liền một cây ống dẫn cao su.
Thật ra không chỉ có Phạm Ninh ngạc nhiên, rất nhiều người đi đường đều rất sửng sốt, vây xung quanh xe ngựa bàn luận.
Dù sao việc sản xuất sản lượng sắt thô của thời Tống cũng không thể so sánh với đời sau được, hơn nữa bánh xe sử dụng là ngậm sắt tương đối cứng rắn, làm cho bánh xe làm từ gang và trục đồng trở thành một thứ xa xỉ. Lốp xe cao su có thể thông dụng, nhưng hiện tại sản lượng có hạn, cũng chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu của hoàng thất và quyền quý.
Chu Long đi đến chỗ Phạm Ninh thấp giọng nói:
- Chiếc xe ngựa này ty chức nhận ra, là xe ngựa của Tiền gia.
Xe ngựa nhìn thấy phía trên càng xe treo một chiếc đèn lồng, trên đèn lồng viết chữ 'Tiền', hắn gật đầu, khó trách, cũng chỉ có Tiền gia nhiều tiền thế lớn, mới có thể sử dụng bánh xe bằng sắt, xem vật trang sức bên trong, đoán đây là chiếc xe ngựa của Tiền phu nhân ngồi.
Nhìn chốc lát, Phạm Ninh liền rời xe ngựa, tiếp tục dọc theo đường cái phía đông mà đi, bánh thịt của Tào bà bà xếp đầy hàng dài, đối diện phía trước là sự cổ kính với dòng người tấp nập, không biết tranh mua cái gì, không ít người mang túi giấy nhỏ đi ra.
Phạm Ninh thấy một cửa hàng lớn bên cạnh treo một biển hiệu lớn, bên trên viết: Phường xà phòng Ngọc Cốt, mỗi người chỉ được mua hai bánh.
Phạm Ninh mỉm cười, phường Ngọc Cốt chính là xưởng tứ thúc Phạm Đồng Chung làm, chuyên môn sản xuất xà phòng và xà phòng thơm, làm đã một năm rồi, vẫn còn hot như vậy sao? Phương pháp phối chế không ngờ chưa hề lan truyền ra ngoài?
Lúc này, Chu Long tiến lên vỗ nhẹ một cái vào cánh tay của Phạm Ninh, Phạm Ninh quay đầu lại, Chu Long chỉ vào một chiếc xe ngựa xa xa nói:
- Quan nhân, bên kia có người tìm ngài.
Xem ra mình gặp được người quen, Phạm Ninh bước nhanh tới, sự chú ý của hắn cũng tập trung vào cái bánh xe, xe ngựa tuy rằng cũng rất lộng lẫy, tuy nhiên không phải bánh xe sắt, vẫn là bánh xe gỗ, cũng không có lốp xe, bên cạnh một người cưỡi ngựa cười nói:
- Tiểu phạm tướng công sao cứ nhìn chằm chằm bánh xe?
Phạm Ninh ngẩng đầu, người sắp tới lại là Tào Thi, phía sau y còn mấy người tùy tùng đi theo.
Tào Thi đã từ văn chuyển sang võ, năm trước thăng nhiệm tả Vệ đại tướng quân, Tiền điện Phó Đô Chỉ Huy Sứ, nắm trong tay bốn nhánh quân đội bảo vệ xung quanh kinh thành, đây cũng là Tào Thái hậu bố trí, Tào Thi là Phò mã, lại là con cháu dòng chính Tào gia, đảm nhiệm chức vụ này thích hợp nhất, điều này cũng là bởi vì sau đám hỏi giữa hai nhà Phạm Tào, Tào gia về phía quan văn cũng không cần quá nhiều sắp đặt.
Phạm Ninh cười ha hả:
- Tam ca tại sao lại ở chỗ này?
Tào Thi chỉ chùa Đại Tướng Quốc, cười nói:
- Hôm nay là ngày lễ tạ thần, ta cùng với nương tử đến chùa Đại Tướng Quốc dâng hương.