Hoá ra trong xe ngựa là Lỗ Quốc Đại công chúa, Phạm Ninh chắp tay hành lễ nói:
- Công chúa điện hạ, Phạm Ninh hữu lễ!
Trong xe ngựa truyền đến âm thanh êm ái:
- Đều là người trong nhà, Phạm thúc không cần phải khách khí, Tú nhi có thể cùng đi rồi hả?
- Nàng còn đang ở Tuyền Châu, lần sau sẽ dẫn nàng vào kinh.
Lỗ Quốc CÔNG chúa lại hướng về trượng phu nói:
- Chàng đi cùng Phạm thúc thúc đi! Thiếp tự đi về.
- Vậy nương tử hãy cẩn thận.
Tào Thi lại dặn gia nhân bảo vệ cho tốt, đợi xe ngựa của thê tử đi xa, rồi mới hướng về Phạm Ninh cười nói:
- Đã gặp nhau rồi, đi uống một chén!
Phạm Ninh gật đầu, chỉ vào quán rượu đối diện nói: - Quán rượu Thiên Nhật Túy này cũng không tệ lắm, vào đó luôn đi.
Hai người đem ngựa giao cho tùy tùng, đi vào quán rượu, chủ quán rượu nhiệt tình đưa bọn họ lên lầu hai, vận khí không tệ, tìm được một vị trí ở cạnh nơi cửa sổ, Phạm Ninh nhìn đối diện với tiệm Trương Cổ Lão Yên, cười nói với Tào Thi:
- Sao không để cho nương tử mua một ít xà phòng thơm mang về?
- Đã mua rồi, trước khi tới chùa Đại Tướng Quốc đã mua xong rồi, lúc ấy người không nhiều lắm.
Phạm Ninh cười nói:
- Nói tới xà phòng thơm này, vẫn là xưởng của tứ thúc ta tạo nên, lại chưa được nhìn xem nó trông như thế nào.
- Việc này dễ!
Tào Thi phân phó tùy tùng vài câu, tùy tùng lập tức chạy nhanh xuống phía dưới, không lâu lắm, xách tới một túi giấy, giao cho Tào Thi.
Tào Thi từ trong hộp lấy ra một hộp sơn mài dài tuyệt đẹp, cười đưa cho Phạm Ninh:
- Trương Cổ Lão Yên có phần của Tào Gia, cái hộp này thì tặng cho đệ.
Phạm Ninh nhận lấy hộp đỏ thắm, chỉ thấy mặt trên viết một câu thơ của Liễu Vĩnh, nét bút như rồng bay phượng múa: "Mày liễu đen vờn ngang núi - Tóc mai xanh biếc nhiễm khói xuân".
Phía dưới là bốn chữ vàng 'Ngọc Cốt Phường Tạo'.
Phạm Ninh nhìn hộp liền lắc đầu nói:
- Lại là gỗ đàn hương đen, xem ra hộp xà phòng thơm này sẽ không rẻ, bao nhiêu tiền một hộp?
- Đệ xem xong rồi hãy nói.
Phạm Ninh mở hộp ra, bên trong dùng phiến gỗ nhỏ ngăn cách thành sáu ô vuông, lót bằng lụa vàng, phía trên bày 6 bánh xà phòng sáu màu đỏ, vàng, trắng, lục, lam, tím, mỗi một khối đều trong suốt tinh tế, giống hệt mỹ ngọc, Phạm Ninh lại để sát vào ngửi một cái, mùi thơm khác nhau, thậm chí còn có loại có mùi Long Tiên Hương nổi tiếng.
- Cái này được làm không tồi! - Phạm Ninh khen.
- Một hộp thế này tên là Kim Ngọc Mãn Đường, phải cần ba mươi lượng bạc, ba nghìn hộp vận chuyển đến kinh thành, được bán sạch sành sanh.
Phạm Ninh nghe mà tròn mắt líu lưỡi, mỗi khối xà phòng thơm năm lượng bạc, bán sạch sành sanh, bọn họ có biết giá gốc của mỗi bánh xà phòng này là bao nhiêu không? Có lẽ 50 văn tiền cũng không đến, món lợi kếch sù gấp trăm lần! Từ khi nào mà lòng dạ tứ thúc trở nên đen tối như vậy.
- Không có loại rẻ hơn?
- Có.
Tào Thi chỉ vào dân chúng đang mua tranh nói:
- Hiện tại bán một loại gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ, một miếng xà phòng màu đỏ và một miếng xà phòng trắng, hộp gỗ bình thường, mùi đàn hương, chỉ cần hai quan tiền.
Phạm Ninh lắc đầu, hai quan tiền vẫn quá mắc, một khi phương pháp chế tạo bị lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ rất nhanh sẽ giảm xuống trăm đồng một bánh.
Lúc này, hai người phục vụ đem rượu và thức ăn tới, Phạm Ninh để xà phòng thơm qua một bên, châm cho Tào Thi một chén rượu cười hỏi:
- Tình hình mua đảo thế nào rồi?
Tào Thi cười nói:
- Có thể nói tình thế như băng với lửa để hình dung, chư đảo đại lục phía nam và đông Nam Dương gần như không ai mua, nhưng chư đảo Lã Tống lại bị giành, theo ta được biết, đã có nhiểu hơn 130 nhà giao tiền mua sắm đảo rồi, giá cả tăng lên một lượt, quý nhất chính là Hạnh Đảo, có hơn bốn mươi nhà tranh đoạt, cuối cùng tăng tới mỗi khoảnh hai mươi lượng bạc, bị thương nhân bán lương thực đứng đầu là Lưu gia lấy tổng giá trị ba trăm ngàn lượng bạc nắm bắt, giá cả tăng gấp hai mươi lần.
- Sau đó thì sao?
- Tiếp theo chính là đảo Tử Nhạn, mười bốn nhà quyền quý tranh mua, cuối cùng bị Thạch gia dùng mười vạn lượng bạc thêm hai ngàn khoảnh ruộng tốt của Đại Tống nắm được.
Trong lòng Phạm Ninh nhanh chóng tính một khoản, ruộng tốt Đại Tống liền tính toán ấn mỗi mẫu 5 lượng bạc, một ngàn khoảnh ruộng chính là 50 vạn lượng bạc, hơn nữa một trăm ngàn tiền mặt, tổng giá trị chính là sáu trăm ngàn lượng bạc, tuy rằng tổng giá trị là gấp hai Hạnh Đảo, nhưng diện tích cũng là gấp năm lần Hạnh Đảo, tính ra là gấp tám lần.
- Vậy có đảo nào được mua theo mức giá quy định không?
- Có! Hoàng Thiết đảo chính là như thế, mỏ đồng và mỏ vàng trên đó đều bị triều đình khai thác, chỉ có Hàn gia bằng lòng mua, hòn đảo được mua với giá 12 vạn lượng bạc, coi như là giá quy định.
Hàn gia chính là gia tộc của khai quốc công thần Hàn Trọng, tương đối là ít nổi danh, Hàn gia mua Hoàng Thiết đảo đoán chừng là nhìn trúng giá trị nông nghiệp.
Tào Thi lại không kìm nổi cười nói:
- Hiện tại nhóm hào phú kinh thành gặp mặt đều là bàn mua đảo, mình mua đảo gì, nếu nói đến nhà ai không có mua sắm đảo ở hải ngoại, tất cả mọi người đều tỏ vẻ mặt xem thường, không ít người cũng là muốn thể diện mới gia nhập vào hàng ngũ mua đất ở hải ngoại.
- Vậy Tào gia và Cao gia thì sao?
Phạm Ninh lại cười hỏi:
- Mua đảo tiến hành đến bước nào rồi?
Tào Thi thở dài:
- Hai nhà chúng ta đang mặc cả cùng triều đình, triều đình ra giá mười lăm vạn lượng vàng, chúng ta muốn áp giá xuống mười vạn lượng hoàng kim, nhưng đoán chừng chỉ có thể còn tới mười hai vạn lượng vàng.
Diện tích Nam đảo và Bắc đảo là Phạm Ninh báo cho triều đình, đều nhất trí gần bằng với Lã Tống, trên thực tế, diện tích Nam đảo tương đương với một nửa đảo Lã Tống, triều đình cũng sẽ không đi đo đạc, cứ dựa theo diện tích đảo Lã Tống báo giá cho bọn hắn, bởi vì địa vực xa xôi, triều đình lại giảm giá 80% cho bọn hắn, đây là ranh giới của triều đình.
Tuy rằng Phạm Ninh cũng là người mua đảo, nhưng hắn không thể làm quá đáng, hơn nữa Bắc đảo, hắn nhất định phải cố gắng làm chính xác, không muốn bởi vì chuyện này mà bị người ta nắm lấy nhược điểm, đồng thời hắn không muốn chiếm món lợi này của triều đình, mà ở Nam đảo tính ra diện tích lên, hắn hơi nới tay một chút, xem như cho hai nhà Tào Cao một ân tình.
- Mười hai vạn lượng vàng, hai nhà Tào Cao gánh thêm 5 vạn lượng, hẳn là cũng có thể bỏ ra được!
Tào Thi gật đầu:
- Hai nhà chúng ta ở Côn Châu đãi vàng đều phát tài, vấn đề không lớn, hơn nữa hai nhà chúng ta đều chuẩn bị đưa ra một ngàn khoảnh ruộng giảm chống đỡ, mỗi nhà còn có thể chống đỡ ba vạn lượng vàng.
- Ruộng giảm trừ tính như thế nào? Không phải quy đổi thành mười lần sao?
Tào Thi lắc đầu như chống bỏi:
- Một so sánh với mười quá bất hợp lý, ruộng đất của Đại Tống đều là thượng điền, nhưng trên hải đảo còn có dãy núi và hoang mạc, tất cả mọi người phản đối mạnh mẽ, về sau triều đình nhượng bộ, ruộng đất Đại Tống dựa theo giá cả hiện hành giảm thêm ba phần, một mẫu thượng điền mười lượng bạc, sau đó tính ba lượng, một ngàn khoảnh ruộng chính là ba trăm ngàn lượng bạc, cho nên rất nhiều người đều không cần bỏ tiền, đưa ra ruộng đất tốt của Đại Tống có thể trực tiếp đổi đảo hải ngoại nhỏ rồi.