Thì ra là thế, Phạm Ninh gật đầu, lại hỏi:
- Vậy hai nhà các người tính khi nào ký kết hợp đồng?
- Vẫn chưa xác định, nếu giá cả thật sự đàm phán không được, cha ta và Cao Tuân thì có dự định cùng với triều đình ký thỏa thuận mua đảo ở gần nhất!
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Loại chuyện này đêm dài lắm mộng, ta đề nghị các người mau chóng ký kết.
- Rất có lý! Ta trở về sẽ nói với phụ thân.
Ăn cơm trưa xong, Phạm Ninh tìm một trạm chuyển phát, đóng gói hộp xà phòng thơm Kim Ngọc Mãn Đường lại gửi cho muội muội ở phủ Ứng Thiên.
Về tới quý phủ của Chu Nguyên Phong, Chu Nguyên Phong đã cho hắn nội viện phía đông làm điểm dừng chân của Phạm Ninh ở kinh thành.
Ở cửa, Phạm Ninh gặp được Chu Khiết, Chu Khiết đúng là một nữ nhân có năng lực, sau khi để tang chồng thì không tái hôn nữa, mà về nhà mẹ đẻ thay phụ thân quản lý sản nghiệp đủ loại, đến nay đã mười năm, Chu Khiết chỉ là một nữ nhân, về sau hiệp thương với nhà chồng, nhà chồng liền đồng ý cho đứa nhỏ lấy họ mẹ là họ Chu, năm vừa mới mười sáu tuổi, Chu Nguyên Phong có ý hứa gả cho em họ Lục Mẫn của Phạm Ninh, Phạm Ninh cũng hiểu được cuộc hôn nhân này không tệ, có thể duy trì sự ràng buộc của hai nhà Phạm Chu.
- A Ninh, cháu trở về lúc nào thế? - Chu Khiết ngạc nhiên hỏi.
- Trở về vào buổi sáng, buổi trưa ở bên ngoài gặp được bằng hữu, uống mấy chén.
- Oh! Tam tổ phụ cháu đi xưởng thuyền ở Kinh Khẩu rồi.
Phạm Ninh gật đầu:
- Cháu gặp tam tổ phụ rồi, ông ấy có thư đưa cháu chuyển cho dì.
Phạm Ninh từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa cho Chu Khiết, Chu Khiết mở thư ra xem, gật đầu nói: - Ta biết rồi, đi vào trong ngồi một lát đi!
Phạm Ninh đi theo Chu Khiết đến đại sảnh ngồi, Chu Khiết cười nói:
- Trong thư phụ thân bảo ta chuyển vàng và đất đai cho cháu, đảo đã xem xong chưa?
Sau khi Chu Nguyên Phong và Chu Hiếu Lâm hiệp thương, Chu Gia quyết định gánh vác một nửa chi phí để mua đảo, chính là 4 vạn lượng vàng, hai phòng của Chu Gia mỗi nhà một nửa, mặt khác Chu Nguyên Phong lấy thêm ra ba trang viên ở Giang Hoài ông ấy đã mua trước đó, ba mươi lăm ngàn mẫu đất để giảm trừ một vạn lượng vàng.
Phạm Ninh gật đầu:
- Đảo không có vấn đề, hai ngày này thì nên ký kết thỏa thuận mua đảo, do ta đại diện và triều đình ký tên.
- Vậy định khi nào thì chuyển dân chúng qua?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Hai năm này trước tiên nên chuẩn bị đủ điều kiện đi!
Chu Khiết cười nói:
- Cháu lo lắng không ai hưởng ứng chúng ta sao?
Phạm Ninh gật đầu, quả thật có nhân tố này.
Chu Khiết lại nói:
- Trên thực tế, Chu Gia có thể động viên một ngàn hộ hai bên di chuyển, nếu điều kiện của chúng ta cho họ ưu đãi, ta nghĩ vẫn có không ít dân chúng bằng lòng đi theo chúng ta về Nam, nhóm đầu tiên hai ngàn hộ không có vấn đề.
Phạm Ninh khoanh tay đi vài bước nói:
- Cho dù có người nguyện ý đi, cũng phải đợi xây xong cơ sở hạ tầng mới được, ta tính xin mượn triều đình năm trăm binh lính, từ Nhật Bản chiêu mộ mười ngàn thợ xây dựng thành thị, xây dựng một tòa thành cần thời gian 10 năm, tất cả các loại chi phí xây thành phố và xây nhà, một năm sơ sơ cần ba mươi lăm vạn lượng bạc.
- Không thành vấn đề, về tiền bạc chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ!
Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh tới Tri Chính Đường trực thuộc Môn Hạ Tỉnh ở hoàng thành, hắn vừa bước vào cửa, Phú Bật nhìn thấy hắn, liền cười nói:
- Tiểu Phạm Tướng công đến rồi!
Phạm Ninh thấy bảy vị Tướng công họp lại với nhau, liền biết bọn họ chuẩn bị tiến hành nghị sự Tri Chính Đường.
- Chúc mừng Tri Chính Đường tiền vào như nước, hạ quan đặc biệt đến chúc mừng!
Phạm Ninh vừa vào liền hài hước chào hỏi.
- Tiền vào như nước cũng là nhờ tiểu Phạm Tướng công.
Hàn Kì hiếm khi nghiêm trang cũng bắt đầu pha trò cười, ông ta cười với Phạm Ninh nói:
- Chờ lát, uống chén trà, bọn ta sắp bàn bạc xong rồi.
Văn Ngạn Bác cũng nói với người làm:
- Lấy loại long trà vẫn dùng để tiếp đón khách quý đi, pha cho tiểu Phạm Tướng công một ấm trà ngon.
Thái độ của tất cả bọn họ cho thấy, các Tướng quốc của Tri Chính Đường vô cùng hài lòng đối với cái mỏ đào tiền như Phạm Ninh.
Có thể leo lên vị trí Tướng quốc đều là những người vô cùng tinh anh đã lăn lộn vài chục năm trên chốn quan trường, họ phải có nguyên tắc, có tình nghĩa, vì thế khi Phạm Ninh đưa ra việc mua đảo mà các điều kiện đều phù hợp, các Tướng quốc liền đồng ý, ngoài ra còn giảm giá cho hắn rất nhiều, đầu tiên giảm giá ba mươi phần trăm tổng giá, sau đó lại giảm tiếp hai mươi phần trăm, nhượng bán cho hắn với giá ưu đãi giảm tới bốn mươi năm mươi phần trăm.
Trong phòng tiếp khách quý, Phạm Ninh tuy đang thưởng thức hương vị nồng đậm của loại trà ngon nhưng trong lòng lại đang nghĩ cách làm sao để thuyết phục các Tướng quốc xây phủ trên đại lục phía Nam, đây chính là mục đích chính mà hôm nay hắn đến Tri Chính Đường, ngoài ra còn việc làm sao để khai thác biển Đông Nam.
Nếu như người dân không chịu đến biển Đông Nam và đại lục phía Nam, vậy thì chỉ có thể để triều đình tiếp quản.
Đương nhiên, trong đó cũng có chút ý đồ riêng của Phạm Ninh, nếu như triều đình không khai thác đại lục Nam, hắn sao có thể mượn quân binh của triều đình đi khai thác đảo Bắc?
Sau một khắc đồng hồ, một người làm đến chỗ hắn nói:
- Phạm Sứ quân, các Tướng công cho mời ngài!
Xem ra họ đã bàn bạc xong, Phạm Ninh nhanh lẹ vào Nghị sự đường, thấy bảy vị Tướng quốc đang ngồi tại vị trí trò chuyện uống trà, vị Tướng quốc chủ trì buổi nghị sự Tri Chính Đường hôm nay là tham chi chính sự Thái Tương.
Thái Tương thấy Phạm Ninh đi vào, đứng dậy cười nói:
- Kinh Lược Sứ mời ngồi!
Cách xưng hô gọi tiểu Phạm Tướng công chỉ là cách gọi đùa, còn trong những dịp trang trọng, đúng là không thể xưng hô tùy tiện, xưng Phạm Ninh là Kinh Lược Sứ mới là cách gọi chính thức.
Phạm Ninh ngồi xuống chỗ bàn dài phía đối diện, Thái Tương cười hỏi:
- Hôm nay Kinh Lược Sứ có chuyện gì cần Tri Chính Đường phối hợp đây?
Phạm Ninh báo cáo trực tiếp với Thái Hậu và Thiên Tử, về cơ bản cũng ít khi qua lại với Tri Chính Đường, hắn suy nghĩ lại một chút sau đó nói với mọi người:
- Hôm nay bỉ chức muốn các vị Tướng công cùng bàn về việc ở đại lục phía Nam.
Phú Bật gật đầu:
- Báo cáo về tình hình dưới phía Nam bọn ta đề đã xem qua, quả thực nằm ngoài dự đoán, mọi người không có hứng thú với biển Đông Nam và cả đại lục phía Nam, nhưng lúc này cũng không thể miễn cưỡng, có phải Kinh Lược Sứ có góp ý nào hay hơn không?
- Bỉ chức đề nghị quan phủ tiếp quản đại lục phía Nam, cũng như phủ Lã Tống vậy, xây dựng huyện phủ trên đại lục phía Nam.
Mọi người đều ngước nhìn nhau, Phú Bật lại nói:
- Đến đại lục Nam cần đến ba tháng di chuyển, xa quá, Tri Chính Đường vốn dĩ không muốn xây dựng quan phủ ở đó, tuy nhiên bọn ta vẫn muốn cho ngươi cơ hội, ngươi thử nói lí do xem nào!
Phạm Ninh lấy ra một bản báo cáo, đưa cho mọi người và nói: