Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 901 - Chương 898

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 898
 

- Đây là bản báo cáo thăm dò đại lục phía Nam, năm trăm binh sĩ sau khi đổ bộ vào đại lục đó đã tiến hành thăm dò trong phạm vi hai trăm dặm, bọn họ phát hiện ra một số việc, mời các vị Tướng công xem.

Báo cáo rất ngắn, chỉ khoảng ba nghìn từ, sau khi Phú Bật nhận lấy liền vội vàng xem một lượt, sau đó lại truyền qua cho Hàn Kỳ, sau đó là Văn Ngạn Bác, mọi người lần lượt truyền cho nhau xem, không lâu sau, mọi người đều đã xem xong báo cáo của Phạm Ninh.

- Chỉ trong phạm vi nhỏ hai trăm dặm, các binh sỹ đã phát hiện ra vùng đất vô cùng màu mỡ phì nhiêu, họ đã phát hiện ra mỏ vàng và mỏ đồng rất lớn, còn có mỏ than dễ khai thác, chúng ta về cơ bản có thể khẳng định rằng, tài nguyên trên đại lục Nam vô cùng phong phú, hoàn toàn không thua kém phủ Lã Tống, một khi khai thác, triều đình Đại Tống nhất định trong thời gian dài sẽ đạt được tài nguyên không dứt và khổng lồ.

Văn Ngạn Bác gật đầu nói:

- Lí do của ngươi quả thực khiến người ta rung động, nhưng trở ngại lớn nhất chính là sự xa xôi cách trở về địa lí, làm thế nào để khắc phục vấn đề di chuyển kéo dài tới ba tháng đây?

Phạm Ninh không chút hoang mang nói:

- Đầu tiên ta cần giải thích, di chuyển không cần đến ba tháng, đội thuyền khảo sát đã mất quá nhiều thời gian ở gần phủ Lã Tống, cộng thêm chưa hiểu rõ về đường đi, nên đã đi không ít đường vòng, nếu trừ đi những yếu tố trên, nhiều nhất chỉ cần một tháng rưỡi là đủ, cả hành trình chỉ cần bốn mươi lăm ngày.

- Thứ hai, là máy hơi nước đã được nghiên cứu và chế tạo thành công, xưởng chế thuyền của Chu Gia đang lắp đặt trên thuyền, một khi thuyền hơi nước xuất hiện, không chỉ bớt được vài trăm người chèo thuyền, tốc độ di chuyển cũng nhanh gấp bốn lần, hành trình bốn mươi lăm ngày thì chỉ cần hai mươi ngày là đến rồi, mất khoảng thời gian giống như khi đi tới Côn Châu.

- Thứ ba, chúng ta hoàn toàn có thể học hỏi kinh nghiệm của Côn Châu, lấy Đam Châu làm điểm trung chuyển, như thế chúng ta có thể dựng vài thành trung chuyển trên đường đi, đội thuyền chỉ cần vài ngày là đến được đích, dỡ hàng xong lại quay trở lại, hiện tại Lã Tống là một điểm trung chuyển rất tốt, tương lai chúng ta sẽ lại dựng hai thành trung chuyển, như thế việc khai thác đại lục phía Nam sẽ rất nhẹ nhàng.

Lí do mà Phạm Ninh đưa ra quả thực rất có sức thuyết phục khiến mọi người không thể không tâm phục khẩu phục.

- Ngoài ra, ta còn có một lí do!

Phạm Ninh lại nói.

- Kinh Lược Sử xin mời nói!

- Trước kia khi ta ở Tân Cảng gặp được hai gã thương nhân phương tây đến từ Genoa, họ nói cho ta biết, phương Tây còn có một nước duyên hải lớn, kĩ thuật hàng hải của họ rất tiên tiến và hùng mạnh, ta lo rằng nếu như chúng ta từ bỏ Đại Lục phía Nam, một khi bị người phương Tây phát hiện và chiếm lĩnh, sau này con cháu chúng ta sẽ đau đớn mà chửi rằng chúng ta bất lực không có tài năng, đem nguồn tài nguyên của cải lớn hai tay dâng cho người khác.

Những lời này của Phạm Ninh khiến cho mọi người sởn tóc gáy, Hàn Kỳ không nhịn được nữa nói:

- Kinh Lược Sứ nói như vậy có quá lắm không!

Phạm Ninh lắc đầu:

- Ta không nói quá đâu, những điều ta nói đều là sự thật, lịch sử sẽ đánh giá sự lựa chọn của chúng ta, nếu các vị không muốn bị bêu danh trong lịch sử, vậy thì hãy nhận lời đề nghị của ta, xây dựng quan phủ ở đại lục phía Nam.

Tri Chính Đường cuối cùng miễn cưỡng đồng ý với kiến nghị của Phạm Ninh, chuẩn bị xây phủ ở đại lục phía Nam, bước đầu dựng hai huyện, chi tiết do phủ Kinh Lược hải ngoại thực thiện, Tri Chính Đường sẽ di chuyển hai nghìn hộ dân, đồng thời nhận lời tuyển mộ hai vạn lao công từ Nhật Bản.

Đúng giữa trưa, Tướng công Hàn Giáng đang mời Phạm Ninh ăn trưa tại quán rượu Thanh Phong ở Ngự Nhai như thường lệ.

Hai người không vào một phòng riêng mà tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ trên tầng hai, các khách rượu ở khu vực này đều ngồi ở khoảng cách khá xa, nói chuyện cũng không lo bị người khác nghe thấy.

- Dường như ngươi không hài lòng lắm với kết quả hôm nay?

Hàn Giáng vừa rót cho Phạm Ninh chén rượu vừa hỏi.

- Cũng không phải là không hài lòng, nhưng ta quả thực cảm thấy triều đình đã không còn cảm hứng với việc khai thác ngoài biển.

Nói tới đây, Phạm Ninh ý thức được giọng điệu của mình quá cứng nhắc rồi nên liền đổi giọng cười nói:

- Liệu có phải là bán đảo bán đất phủ Lã Tống thu tiền đến mỏi tay rồi, không còn hứng thú với đại lục phía nam nữa?

Hàn Giáng cười cười nói:

- Thực ra nguyên nhân cũng có một phần nhỏ do vấn đề này, bách tính đa số đều không thích các đại đảo như đại lục phía nam và biển Nam Dương, những thương nhân có tiền có quyền cao cũng đều liên tục kêu khổ, nói rằng đi thuyền hết ba tháng ròng, lại còn bị chìm thuyền, điều đó cũng khiến cho triều đình sinh ra nghi ngờ, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là về khoảng cách địa lí, mọi người đều không thể tưởng tượng được, hành trình dài ba tháng ròng rút cục xa đến nhường nào?

Ngừng một lát, Hàn Giáng nói tiếp:

- Thực ra việc triều đình cuối cùng cũng đồng ý xây dựng hai huyện phủ đã là sự thỏa hiệp lớn nhất rồi.

- Nhưng ta thấy di dời hai nghìn hộ dân, con số này quá ít.

Phạm Ninh không hề kiêng nể gì nói:

- Chỉ Lã Tống phủ nho nhỏ cũng đã di dời cả ba nghìn hộ dân, cả một đại lục phía Nam mới có hai nghìn hộ, như thế có khác nào bố thí chút ít để đuổi ăn mày!

- Phạm Sứ Quân, ngươi cũng phải hiểu nỗi khổ của triều đình, những năm gần đây di dân ra biển nhiều quá rồi.

Phạm Ninh cười nhạt một tiếng nói:

- Đại Tống có bao nhiêu nhân khẩu, mới di dân bao nhiêu nhân khẩu, tất cả cộng vào nhiều nhất là năm mươi vạn, đến ngay cả số lẻ của số dân Đại Tống cũng chưa bằng, nói di dân ra biển quá nhiều mà không biết ngại.

- Cũng không thể nói như vậy, rất nhanh những người có quyền có tiền đều muốn khai thác biển đảo, chắc chắn sẽ có một đợt di cư lớn, đất đai Đại Tống đều thành đất hoang thì phải làm sao?

- Vậy thì phải nghĩ cách nâng cao kĩ thuật trồng trọt, hoặc là trồng ngô, trồng lúa mạch, một người trồng vài trăm mẫu đất, vấn đề gì cũng được giải quyết rồi.

Hàn Giáng lắc đầu cười đau khổ, nghĩ bụng đương nhiên rồi.

Phạm Ninh yên lặng trong chốc lát rồi nói:

- Vậy lời mất lòng ta nói trước, nếu như triều đình không chịu khai thác lục địa phía Nam, vậy thì ta sẽ bẩm báo Thái Hậu và Thiên Tử kiến nghị để quân đội tiếp quản, một khi quân đội đào được vài vạn lượng vàng thì triều đình không được hối hận.

Buổi chiều, khi các Tướng công của Tri Chính Đường nghe xong lời kể lại của Hàn Giáng, đều nhất loạt lắc đầu, Phạm Ninh đúng là quá hồ đồ, để quân đội tiếp quản đại lục phía nam, thế mà hắn cũng nghĩ ra được.

Hàn Kỳ im lặng một lát, hỏi Phú Bật và Văn Ngạn Bác:

- Các người thấy thế nào?

Phú Bật giơ bản báo cáo trong tay lên nói:

- Mới thăm dò trong phạm vi hai trăm dặm đã phát hiện ra mỏ vàng và mỏ đồng lớn, nếu như bản báo cáo này là sự thật thì đại lục Nam đúng thực là một khối bảo địa.

Bình Luận (0)
Comment