Văn Ngạn Bác cũng nói:
- Phạm Ninh đạt được sự ủng hộ của quân đội là khả năng rất lớn, một khi quân đội thực sự tiếp quản đại lục phía nam, chúng ta sẽ vào thế bị động, tuy rằng đại lục phía nam xa xôi, nhưng nếu đúng như lời Phạm Ninh đã nói, ngồi thuyền hơi nước, hai mươi ngày là tới, ta thấy rằng có thể xem xét việc khai thác và phát triển.
Hàn Kỳ gật gật đầu:
- Diện tích bằng tám mươi cái Lã Tống phủ, mà mới di chuyển có hai nghìn hộ dân quả thực là hơi ít, thế này đi, cứ dựa theo hai cái Lã Tống phủ mà kinh doanh, di dời sáu vạn hộ dân, chia ra hai phủ xây mười huyện, có điều không thể một lần di dời hết dân, phải chia ra để di dân trong vòng năm năm.
- Vậy quân đội và lao công Nhật Bản thì sao?
Phú Bật lại hỏi.
- Quân đội đặt năm ngàn người, lao công Nhật bản bước đầu đặt năm vạn người.
Hàn Kỳ nghĩ đến việc Phạm Ninh lợi dụng quân đội để ép Tri Chính Đường, trong lòng quả thực rất tức giận, ông ta nói với giọng có chút tàn độc:
- Khi huyện đầu tiên được xây, Phạm Ninh nhất định phải ở đó trông cẩn thận cho ta, nếu như huyện đầu tiên không thành công, kế hoạch tiếp theo đừng mơ làm tiếp.
Buổi chiều, Phạm Ninh lại bái kiến Tào Thái Hậu.
So với năm ngoái, hiện tại mối quan hệ của Phạm Ninh và Tào Thái hậu đã có sự thay đổi.
Tào Thái hậu vẫn rất hài lòng với đứa cháu rể này, hắn quyết đoán, can đảm, và có năng lực làm nên đại sự, mới đó thôi hắn chỉ còn một năm nữa là hết nhiệm kì, Tào Thái Hậu đang suy tính bước tiếp theo an bài cho Phạm Ninh.
Khi tiếp kiến Phạm Ninh, thiên tử Triệu Húc cũng có mặt, Triệu Húc cũng mười chín tuổi rồi, theo lệ thường, sang năm y sẽ chính thức xử lí việc chính sự quốc gia, cuối cùng cũng đến thời khắc y được phát huy khả năng của mình, khi gặp Phạm Ninh, y dường như đã không nén được sự hưng phấn.
- Vi thần Phạm Ninh tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu, tham kiến Bệ Hạ!
Phạm Ninh tiến về phía trước cung kính hành lễ.
- Phạm ái khanh bình thân!
- Tạ Thái Hậu.
Phạm Ninh lại lấy ra một bản báo cáo, đây là báo cáo công việc trong một năm nhậm chức của hắn, bản báo cáo đưa cho Tri Chính Đường vào buổi sáng là bản ghi chép điều tra lục địa Nam, tuy rằng nội dung của bản ghi chép đó cũng được đưa vào trong báo cáo nhậm chức, nhưng ý nghĩa của hai bản báo cáo là khác nhau hoàn toàn.
- Đây là báo cáo công việc của vi thần từ năm ngoái tới năm nay, mời Thái Hậu xem qua.
Một tên thái giám đưa bản báo cáo của Phạm Ninh dâng lên Tào Thái Hậu, Tào Thái Hậu lật mở qua bản báo cáo rồi tiện tay đưa cho Triệu Húc, lại nhẹ nhàng nói với Phạm Ninh:
- Mấy năm gần đây Phạm ái khanh đã lập công lớn cho Đại Tống trong việc khai thác hải ngoại, cũng đã hi sinh rất nhiều, chắc chắn triều đình sẽ không quên, trước mắt còn một năm là hết nhiệm kì, Phạm ái khanh có kế hoạch gì cho năm cuối cùng trong nhiệm kì này không?
Phạm Ninh khom người nói:
- Trong năm cuối cùng của vi thần, chủ yếu muốn xây dựng nền móng ở lục địa Nam, nói thực ra là muốn xây dựng huyện đầu tiên, cũng đã nhận được sự ủng hộ của Tri Chính Đường, đây là bước cuối cùng của vi thần trong thời kì nhậm chức Kinh Lược Sứ hải ngoại, cũng là bước đầu tiên ở lục địa Nam, vi thần muốn hoàn thành tốt việc này, biến nó thành hiện thực.
Tào Thái hậu gật đầu:
- Vậy khanh nghĩ ai sẽ là người tiếp nhận chức Kinh Lược Sứ tiếp theo?
- Vi thần đề cử Lý phó sứ tiếp nhận chức vụ này?
Triệu Húc ngồi bên cạnh hơi nhíu mày nói:
- Lý Mộ tuy rất chín chắn điềm tĩnh, nhưng chưa đủ kinh nghiệm khai thác, trong trí nhớ của trẫm, y chỉ mới đi qua phủ Lã Tống và phủ Lưu Cầu, những nơi khác đều chưa từng đến, để y tiếp nhận chức Kinh Lược Sứ hải ngoại có vẻ không được thỏa đáng lắm ? Trẫm thấy y vẫn thích hợp đảm nhiệm việc nội hậu cần, y còn hơi kém một chút để đảm nhiệm chức Chính Sứ.
Phạm Ninh không chút hoang mang cười nói:
- Bệ hạ, Lý Mộ ít ra biển là yêu cầu của thần, hai người chúng thần một chính một phụ, không thể cả hai đều bôn ba hải ngoại, trên thực tế vài năm gần đây vi thần về cơ bản là không thể xử lí việc trong Kinh Lược Phủ, đều giao cho Lý Mộ, y ở Tuyền Châu trấn thủ, như thế mới có thể đảm bảo việc vận chuyển lượng lớn nhân lực và tài sản, đảm bảo hoạt động bình thường của Kinh Lược Phủ, đây cũng là minh chứng cho việc đảm nhiệm thành công chức Phó Sứ của y, nếu như tiếp nhận chức Chính Sứ, thần tin rằng y có thể thích ứng rất nhanh, cũng thường xuyên ra biển, hơn nữa Kinh Lược Sứ nên lấy kinh lược làm trọng, việc khai thác vi thần cũng đã làm hầu như gần xong, việc còn lại chỉ là tiếp tục phát triển lớn mạnh hơn, đây mới là chức trách chủ yếu của Kinh Lược Sứ, vi thần đề cử Lý Mộ, chính vì y rất có tinh thần trách nhiệm và khả năng thích ứng, nắm rõ tình hình trên biển, có thể thích ứng và làm tốt hơn nữa việc của Kinh Lược Phủ trong giai đoạn tiếp theo.
Triệu Húc gật đầu:
- Ái khanh nói có lí, năm tới đây trẫm sẽ tiếp tục quan sát Lý Mộ.
Tào Thái hậu liếc mắt nhìn Triệu Húc một cái, không nói gì, bà ta lại nói với Phạm Ninh:
- Phạm ái khanh sau này muốn làm gì?
Phạm Ninh trầm ngâm một lúc hỏi:
- Thái hậu, tình hình phía Bắc thế nào ạ?
Tào Thái hậu lập tức hiểu ra, Phạm Ninh có hứng thú với phương Bắc, bà ta trước kia có nghe Tiên đế nói, mục đích chính của Phạm Ninh khi khai thác Côn Châu, không chỉ là xây nền móng nuôi ngựa cho Đại Tống, đồng thời còn muốn xây dựng một căn cứ trên biển cho Đại Tống tấn công nước Liêu.
Bà gật đầu:
- Ý nguyện của ái khanh ai gia đã hiểu, ai gia sẽ xem xét kĩ càng.
- Tạ Thái hậu và Bệ hạ tác thành.
***
Tào Thái hậu hơi mệt mỏi, sau đó liền về cung, trong đại điện chỉ còn lại hai người là Phạm Ninh và Triệu Húc, Triệu Húc tiện đó liền mời Phạm Ninh tới phòng sách của mình, điện Từ An chính là tai mắt của Thái Hoàng Thái Hậu, Triệu Húc không thoải mái cho lắm, có một vài lời y không muốn Thái hậu biết quá nhiều.
Trong hơn một năm mẫu thân qua đời đến nay, Triệu Húc đã trưởng thành lên trông thấy, y không vì việc Phạm Ninh cưới con gái của nhà họ Tào mà cảnh giác đề phòng Phạm Ninh, trong lòng y biết rõ, ai cũng không thể kiểm soát được Phạm Ninh, bao gồm cả Thái Hoàng Thái Hậu.
Trong phòng sách, Triệu Húc mời Phạm Ninh ngồi xuống, lại ra lệnh cho cung nữ dâng trà, y rất có hứng thú với vùng đất liền mới, vừa xem báo cáo của Phạm Ninh, vừa hỏi han tình hình.
- Trong kế hoạch kinh doanh đại lục Nam thời kì đầu, vì sao Phạm ái khanh lại chọn ở phần đất liền phía đông nam, như thế không phải càng cách xa Đại Tống ư? Vì sao không chọn phía Bắc.
Triệu Húc nhìn về bán đảo tận cùng phía bắc trên bản đồ của đại lục nam, trong lòng y thấy chút kì lạ, ở đây giáp biển nam, chỉ cách có một eo biển, vì sao không xây huyện ở đây, còn đến tận phía nam xa tít tắp xây huyện.
- Bẩm bệ hạ, vi thần chủ yếu xem xét ở phương diện khí hậu và địa hình, phía Bắc khí hậu khô nóng, mưa ít, con người khó thích ứng, hơn nữa mặt biển toàn là rạn san hô, trải dài ít nhất cũng phải đến vài nghìn dặm, như vậy vô cùng bất lợi cho việc vận chuyển bằng đường biển, tiếp đó là đất đai không tốt, không có lợi cho việc canh tác trồng trọt.