- Tuy rằng cửa sông Định Nam mà bọn thần lần đầu tới cũng khá tốt, nhưng khí hậu hơi khắc nghiệt một chút, chỉ là bọn vi thần bắt buộc phải thích ứng với nơi đó, nên vi thần mới đặt huyện đầu tiên ở đó, hơn nữa huyện thứ hai lại tiếp tục hướng về phía nam vài trăm dặm, khí hậu ở đó mát mẻ, mưa nhiều, đất đai màu mỡ hơn, càng thích hợp cho di dân sinh tồn.
Triệu Húc gật đầu:
- Ý của khanh là đại lục phía nam khá nóng?
- Đúng vậy, mọi người đều biết, nơi nóng nhất là khu Nam Dương, càng về phía bắc hoặc càng về phía Nam, khí hậu sẽ càng mát mẻ, càng phù hợp cho người dân sinh sống, như khu Nam Đình của chúng ta cũng rất nóng, nhưng đến Giang Nam lại dễ chịu nhất, nóng lạnh vừa đủ, con người không cảm thấy khó chịu, lại có lợi cho sự phát triển của cây nông nghiệp, mà cửa sông Định Nam gần với đường Phúc Kiến, cũng cùng một dải với Tuyền Châu và Phúc Châu, đi về phía Nam ngàn dặm nữa là lại như khu Giang Nam của chúng ta.
Phạm Ninh cười và tiếp tục giải thích:
- Tháng bảy tháng tám là mùa hè của chúng ta, nhưng lại là mùa đông của đại lục phía nam, mùa ở đó lại ngược lại với chúng ta.
Triệu Húc cảm thấy hứng thú hỏi:
- Thế mà giờ Trẫm mới biết, vậy duyên cớ là do đâu?
- Cái này liên quan đến khoảng cách với mặt trời, đơn giản mà nói, chính là tận cùng của dương là âm, tận cùng của âm là dương, âm dương cùng tồn tại mới là tự nhiên.
Tuy cũng không hiểu lắm, nhưng Triệu Húc cũng không muốn bàn bạc dài dòng về vấn đề này nữa.
Y trầm mặc một lát và nói:
- Khanh thấy liệu hai nước Tống Liêu có xảy ra chiến tranh trong vòng vài năm tới không?
Phạm Ninh biết rằng đó là vì sau khi mình nói với Thái Hậu tỏ ra quan tâm tới phương Bắc, trong lòng Triệu Húc cũng bị xao động.
Phạm Ninh cười khẽ:
- Về tình hình phương Bắc Bệ hạ chắc chắn phải hiểu rõ hơn vi thần chứ ạ!
Triệu Húc gật đầu:
- Năm ngoái nước Liêu đưa ra yêu cầu chúng ta từ bỏ Kình Châu, chúng ta đã đáp ứng điều kiện này, sau đó bọn họ lại yêu cầu chúng ta rút quân khỏi Côn Châu, Tri Chính Đường cũng là nghĩ cho đại cục, rút quân về Thu Điền, kết quả là năm nay họ được nước lấn tới, tháng trước còn yêu cầu sửa đổi hiệp ước Đàn Uyên, tiền cống nạp hàng năm đổi từ mười vạn lượng bạc thành trăm vạn lượng, hai mươi vạn tấm lụa đổi thành hai trăm vạn tấm hoặc là cống nộp ba mươi vạn lượng vàng, cao lên gấp mười lần, triều đình liền từ chối, sứ giả nước Liêu tuyên bố, nếu như không chấp nhận sửa đổi, vậy thì hủy bỏ hiệp ước đó, rõ ràng là khiêu chiến uy hiếp Đại Tống.
- Sau đó thế nào?
Phạm Ninh lại hỏi:
- Vùng biên giới có động tĩnh gì không?
- Đây chính là điểm kì lạ, sau khi sứ giả nước Liêu về nước không lâu, mười vạn quân Liêu liền đóng quân ở vùng biên giới Bá Châu, nhưng sau đó rất nhanh lại đột nhiên rút quân, không rõ nguyên nhân.
Phạm Ninh trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Quân Tây Hạ có động tĩnh gì không?
Phạm Ninh sở dĩ hỏi tới quân Tây Hạ, là vì Tây Hạ từ trước đến nay luôn phối hợp với chiến lược của nước Liêu, có khi có thể thấy được tình hình của nước Liêu thông qua quân Tây Hạ.
Triệu Húc lắc đầu:
- Quân Tây Hạ không có bất cứ động tĩnh gì.
Phạm Ninh suy nghĩ một lát nói:
- Vi thần đoán nước Liêu chỉ là đang do thám tình hình, bọn chúng có lẽ vẫn chưa chuẩn bị xong, có điều việc Đại Tống ngày một lớn mạnh thực sự đã làm thay đổi sự cân bằng chiến lược giữa hai nước Tống Liêu, Tống Liêu sớm muộn cũng xảy ra một cuộc chiến tranh.
Dừng giây lát, Phạm Ninh nói tiếp:
- Vi thần lo lắng một việc, liệu có phải nước Liêu đang phát triển thuyền chiến, theo lí mà nói, nếu như họ biết Kình Châu, cũng biết nguy cơ đe dọa của Kình Châu đối với họ, bọn họ không thể thờ ơ không chút động tĩnh, nước Liêu bố trí binh lực ở phủ Yến Sơn, liệu có phải một dạng nghi binh hay không? chuyển sự chú ý của chúng ta dồn vào Yến Sơn Phủ.
Triệu Húc nhíu mày:
- Ý khanh là, rất có thể nước Liêu đang chế tạo thuyền?
- Vi thần chỉ đoán vậy, trên thực tế, trước khi Bột Hải bị nước Liêu tiêu diệt, khả năng tạo thuyền đã không kém, từng phái đội thuyền đi thăm Nhật Bản, chỉ là nước Liêu không coi trọng hàng hải, năng lực tạo thuyền của Bột Hải liền bị tiêu diệt, nhưng nếu nước Liêu bắt đầu coi trọng việc chế tạo thuyền, mục tiêu chắc chắn là Côn Châu, Bệ hạ, điểm này chúng ta không thể không đề phòng.
Triệu Húc thầm thấy bất an, hầu như tất cả quan văn võ trong triều đều không nghĩ tới điều này, nhưng đúng là có khả năng đó.
- Trẫm sẽ lưu ý việc này, cám ơn ái khanh đã nhắc nhở.
Phạm Ninh khom người nói:
- Nếu như triều đình cần, vi thần nguyện dốc sức vì triều đình bất cứ lúc nào!
Triệu Húc cười nói:
- Trẫm cũng hi vọng ái khanh có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa!
Buổi sáng ngày hôm sau, Phạm Ninh và triều đình kí hiệp ước mua bán đảo ngoài biển, hai bên xác nhận mua bán đảo Can Tương cách ba nghìn dặm về phía đông của lục địa nam, cách gọi đảo Nam và đảo Bắc chỉ là cách gọi dân dã, trong bản đồ mà Kinh Lược Sứ hải ngoại giao cho triều đình, tên gọi chính thức của đảo Bắc và đảo Nam là đảo Can Tương và đảo Mạc Tà.
Đây chính là tên hai vị thần binh của dân tộc đại Hán, triều đình phê chuẩn tên này, ý cũng là hi vọng lấy thần binh để khiến hải ngoại kinh sợ.
Trước đó, Kinh Lược Phủ hải ngoại đã mua mười con thuyền chèo nặng hai vạn thạch của hãng thuyền Phan thị với giá ba vạn lượng vàng, trung bình ba vạn lượng bạc trắng một con thuyền, ngoài ra con thuyền chèo nặng ba nghìn thạch mà Phạm Ninh dùng cũng đã giao lại cho xưởng thuyền Chu thị, nó sẽ được cải tạo thành thuyền hơi nước, nhập vào cùng đội thuyền ra biển.
Triều đình cũng đã chấp nhận lần giao dịch này, nó sẽ được trừ vào số tiền mua đảo, trên thực tế, nhà họ Phạm chỉ cần bỏ ra năm vạn lượng vàng, là có thể mua về ốc đảo có diện tích rộng xấp xỉ đảo Lã Tống này.
Thông tin này nhanh chóng lan truyền rộng trong nhóm mua đất, việc Phạm Ninh cũng mua đảo quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nghĩ lại thì cũng là chuyện dễ hiểu, Phạm Ninh đại diện cho gia tộc Phạm Thị, gia tộc cũng muốn mua đảo ngoài biển là việc không có gì kì lạ.
Chỉ có điều đảo Phạm Ninh mua quá xa xôi khiến cho người ta mắt tròn mắt dẹt, bọn họ thấy rằng lục địa nam xa không thể chấp nhận được, đằng này đảo mà họ mua còn nằm ngoài ba ngàn dặm phía đông của mảnh của lục địa nam, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng được, hầu như mọi người không ai tán thành việc mua đảo của nhà họ Phạm.
Buổi sáng Phạm Ninh kí kết xong hiệp định, buổi chiều Minh Nhân và Minh Lễ đến Thái Phủ Tự nộp tiền, Thái Phủ Tự quản lí tả kho tàng của Đại Tống, cần phải đem biên nhận đã thu tiền của Thái Phủ Tự cùng với các giấy tờ chứng minh các tài sản cầm cố khác giao cho Hộ Bộ Ty, Hộ Bộ Ty tính toán số liệu chính xác không vấn đề gì mới lập bản chứng minh hoàn thành giao tiền mua đảo, cuối cùng đem giấy tờ đó đến Diêm Thiết Ty để nhận bản hiệp ước đất đảo ngoài biển, thế mới được coi hoàn thành việc mua đảo.