Chỉ nguyên những thủ tục này chạy vạy cũng hết hết nửa ngày, Phạm Ninh ngồi một mình trong phòng nhỏ của quán rượu Chu Ký ở thành nam, chờ đợi tin tức của hai huynh đệ Minh Nhân Minh Lễ.
Đúng vào lúc trưa, Phạm Ninh bái kiến Tào Dật, đồng thời cũng gặp Tào Tông – người của gia tộc Tào Thị, Tào Tông rõ ràng nói cho hắn biết, ngày mai hai nhà họ Tào và nhà họ Cao sẽ chính thức kí kết với triều đình, giành được đảo Mạc Tà.
Phạm Ninh bái kiến Tào gia, là hi vọng Tào gia có thể tạo ảnh hưởng trong quân đội, phái quân đến đóng ở đảo Nam và đảo Bắc, tốt nhất là mỗi đảo của hai đảo này đóng một nghìn quân binh, một mặt là để giám sát lao công Nhật bản xây thành, mặt khác là tiếp tục tìm kiếm bọn thổ dân trên đảo, lần trước bọn họ chỉ là tìm qua loa, vẫn chưa tìm kiếm cẩn thận.
Trong bản hiệp định mua đất mua đảo phác thảo, triều đình cũng cam đoan về sự an toàn của vùng đất đã bán, nếu như có thổ dân hoặc dân tộc khác xâm nhập, triều đình sẽ phái quân đội hỗ trợ chủ đảo xua đuổi bọn chúng.
Điều kiện này chính là lí do để Phạm Ninh xin triều đình đóng quân, sau khi chủ đảo có khả năng tự vệ, quân đội mới rút khỏi hải đảo.
Tào Tông cũng liền nhận lời để quân đội đến đóng ở đảo Nam Bắc.
Trong phòng, Phạm Ninh vừa uống trà vừa xem xét kế hoạch năm tới, trọng điểm năm tiếp theo của hắn đương nhiên là đại lục nam, đồng thời phối hợp với đảo Bắc, việc xây dựng đảo Bắc thời kì đầu do Minh Nhân phụ trách, Chu Lâm phụ trách hỗ trợ.
Nhưng hắn chủ yếu dồn tâm sức vào lục địa Nam, lục địa Nam vô cùng quan trọng đối với Đại Tống, chỉ khi khai thác thành công mảnh đất này, bách tính Đại Tống mới nườm nượp chuyển tới, chiếm lĩnh triệt để mảnh đất có nguồn tài nguyên phong phú này.
Mà để khai thác thành công lục địa nam, điểm đầu tiên là điểm cốt yếu, chỉ sợ đúng như lới Hàn Kì từng nói, hắn phải tự mình cố thủ ở đó đích thân trông coi rồi.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vội vã, tiếp đó là tiếng cửa phòng mở ra, Minh Nhân và Minh Lễ vội vã xông vào, hai người họ vô cùng kích động.
- A Ninh, bọn đệ lấy được rồi.
Minh Nhân phe phẩy một bản khế đấ thật dày, Phạm Ninh vô cùng vui mừng, vội vàng đón lấy bản khế đất từ trong tay cậu ta, lại đặt nước trà trên bàn ra chỗ khác, lúc này mới đặt bản khế ước lên bàn một cách cẩn thận.
Khế đất là một quyển sổ gấp, kích cỡ gần bằng một quyển sổ nhỏ, bìa là chữ vàng sơn đen, trên đó có in lên hàng chữ "Khế ước mua bán đất đai quốc đảo Đại Tống" bằng loại chữ chính khải.
Khi mở ra, phía trên có viết thông tin chi tiết về việc Phạm Ninh mua đảo Can Tương của Đại Tống, người mua là Phạm Ninh, giá tiền là tám vạn lượng vàng, đảo này là đảo không người, chiều dài từ bắc đến nam là một nghìn dặm, chiều rộng từ đông tới tây là sáu trăm dặm, là mua bán quyền sở hữu, hòn đảo này thuộc quyền sở hữu của Phạm Ninh kể từ ngày khế ước đất đai có hiệu lực.
Đằng sau bản khế ước đất đai này còn thêm bản khế ước mua bán, sau đó là bản đồ hòn đảo, bức bản đồ này là Phạm Ninh vẽ với tư cách là Kinh Lược Sứ hải ngoại, phía trên còn ghi rõ chiều dài bắc nam và chiều rộng đông tây của đảo.
Về diện tích thực của hòn đảo, điểm này rất quan trọng, nếu như sau này triều đình phái người đến đo đạc, phát hiện không khớp với diện tích thực tế, triều đình có khả năng lớn sẽ hủy bỏ bản khế ước, khiến cho hai gia tộc nhà họ Phạm và họ Chu sẽ không còn sở hữu hòn đảo này một cách hợp pháp nữa.
Điểm này được viết rất rõ ở khế ước mua đảo, người mua đất mua với diện tích thực tế, triều đình sẽ giữ quyền đo đạc, một khi phát hiện diện tích đất mua và diện tích thực tế khác biệt nhau lớn, triều đình có quyền hủy bỏ khế ước đất đai, hoặc mệnh lệnh cho người mua đất phải bù đủ tiền và từ đó tính lãi, bên dưới có chú thích, khác biệt lớn là diện tích mua đất và diện tích đất thực tế chênh lệch từ hai mươi phần trăm trở lên.
Điều này khiến Minh Nhân và Minh Lễ kính nể vô cùng, trước đó bọn họ còn trách Phạm Ninh về việc báo diện tích đúng như thực tế, nếu là tính cách của bọn họ, chắc chắn sẽ báo diện tích nhỏ đi mười lần so với diện tích thật.
Bây giờ xem ra, triều đình không ngốc chút nào, còn để điều khoản kiểm tra sau khi mua, hơn nữa điều khoản này có hiệu lực vĩnh viễn, bây giờ thì không sợ bọn họ kiểm tra, chỉ sợ một trăm năm sau triều đình mới kiểm tra, tìm đầy đủ lí do trực tiếp hủy bỏ quyền sở hữu đảo của nhà họ Phạm, lúc đó mới là hối hận cũng không kịp nữa rồi.
- A Ninh, bước tiếp theo bọn đệ nên làm gì?
Minh Lễ hào hứng hỏi.
Phạm Ninh cười nói:
- Bước tiếp theo chính là họp hai nhà họ Phạm và họ Chu lại, cùng nhau thảo luận cách khai thác hòn đảo lớn này, mọi người phân công hỗ trợ làm việc.
Phạm Ninh vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng tù và từ ngoài thành truyền vào, "Tuuu…" liên tục vọng đi vọng lại ở ngoài thành, lại không giống tiếng tù và, mà lại giống tiếng kèn.
Phạm Ninh bỗng nhiên nhớ ra, đây là tiếng khèn, là âm thanh phát ra khi tàu thuyền xả hơi nước.
Thuyền hơi nước của Chu Nguyên Phong đã tới rồi.
Hắn vội vàng thu khế đất lại, cùng Minh Nhân và Minh Lễ vội vàng ra khỏi thành.
Lúc này, chiếc thuyền hơi nước có treo chiếc cờ lớn của Chu thị làm oanh động kinh thành, vô số người từ khắp mọi nơi vội vàng tiến đến sông Biện, trên sông Biện, một đội thuyền nặng ba nghìn thạch không có sự rung lắc của mái chèo, cũng không có cánh buồn, càng không có người kéo dây, ở vị trí giữa cột buồm lại biến thành một ống khói màu đen thật là cao, phía trên còn đang nhả khói đen.
Theo sau là một bánh thuyền cực lớn, chuyển động nhanh chóng, đẩy con thuyền đi về phía trước, nhiều người tưởng là thuyền chèo, nhưng rất nhanh sau đó họ liền thấy rõ rồi, tấm bản trong thuyền đã bị dỡ khỏi, phía trong là một cỗ máy rất lớn, phía trước là một cái bếp lò, một thanh niên cao to vạm vỡ đang thêm than cho lò bếp, ống khói cao chính là nằm dọc phía trên của bếp.
Mà đằng sau bếp lại là một cỗ máy khác, ba thùng sắt lớn đặt liền nhau, ở giữa có cái ống liên kết, ba thanh sắt hút đi hút lại trong thùng sắt, kéo một bánh xe tròn, mà bánh xe chuyển động sẽ làm cho bánh thuyền quay cuồn cuộn.
Chiếc thuyền to lớn này vòng đi vòng lại trên sông Biện, đi một đoạn khoảng mười lăm dặm lại quay đầu lại, giống như đang trình diễn vậy, tất cả những thuyền khác đỗ ở bên bờ, chỉ có nó là đi đi lại lại lồi lồi trên mặt sông, tốc độ không chậm chút nào.
Lúc này người dân đến xem náo nhiệt đã đứng chật ních hai bên bờ sông, ít nhất là mười mấy vạn người người đứng đầy dọc bờ sông dài mười mấy dặm, Phạm Ninh đứng trên một chiếc cầu nhìn chiếc thuyền hơi nước trần chụi này, Chu Nguyên Phong cố tình lột bỏ hết phần vỏ bao bọc của chiếc thuyền ra, để mọi người nhìn thấy rõ.
Tuy nhiên Phạm Ninh quan tâm hơn đến tốc độ của con thuyền này, quan sát bằng mắt mỗi giờ đi được khoảng mười cây số, nhanh xấp xỉ gấp đôi so với thuyền chèo ngày xưa, có điều nếu dùng mái chèo cánh quạt, tốc độ còn có thể tăng đến tám phần, dự đoán có thể đạt tới mười đoạn, một ngày đêm có thể đi tới bốn trăm cây số, bốn ngày có thể tới được đảo Lã Tống, hơn hai mươi ngày là có thể đến lục địa nam.