Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 906 - Chương 903

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 903
 

Các vị quan huyện đều khom mình hành lễ:

- Chúng thần nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Sứ Quân.

Trong lòng Phạm Ninh cũng có chút phiền muộn, cuối tháng chín là nhiệm kì chức Kinh Lược Sứ hải ngoại của hắn hết hạn, chỉ còn mười mấy ngày, hắn cũng phải quay về bàn giao, vào cung báo cáo công tác.

***

Giữa trưa, Phạm Ninh lên con thuyền hơi nước ba vạn thạch, từ biệt bách tính và quan viên đại lục nam, đi về phía đảo Can Tương, sau đó từ đảo Can Tương trực tiếp quay về Đại Tống, không biết bao nhiêu năm sau mới quay lại.

Nhìn bến tàu Định huyện càng lúc càng xa, trong lòng Phạm Ninh có một cảm xúc buồn khó diễn tả, nhưng tự đáy lòng cũng có một niềm tự hào, sự thống trị của vương triều Trung Nguyên trên đại lục nam cuối cùng cũng được bắt đầu từ trong tay hắn, tin rằng vài trăm năm sau, nơi đây nhất định sẽ là một quốc gia ngoài biển phồn vinh lớn mạnh của người Hán.

Thuyền chèo hơi nước khởi hành tới đại lục nam vào tháng bảy năm nay, hành trình mất khoảng thời gian một tháng, đây chính là chiếc thuyền hơi nước thứ hai ra biển, trước đó một con thuyền hơi nước năm nghìn thạch bắt đầu vào tháng ba, đi lại giữa Tuyền Châu và Lã Tống Phủ, vì thế, Lã Tống Phủ đã đặc biệt xây dựng ba kho than cốc, dùng cho việc tiếp tế than, trong đó có một kho nằm ở tận cùng nam bộ, dùng cho việc tiếp viện những con thuyền hơi nước đi lại đại lục nam.

Con thuyền hơi nước ba nghìn thạch mà Phạm Ninh đi là con thuyền có hai động cơ hơi nước, hai khung bánh xe kim loại, tốc độ đạt hai mươi hai cây số mỗi giờ, đi cả ngày lẫn đêm, có thể nói là ngày đi ngàn dặm, mất không đến hai mươi ngày là có thể đi từ Tuyền Châu đến đại lục mới, con số này khiến bách tính trên đại lục mới vô cùng phấn khích, điều này có nghĩa là khoảng cách giữa họ và Đại Tống cũng không xa lắm.

Con thuyền hơi nước này được tiếp viện than và nước ngọt tại bán đảo Tê Giác ở tận cùng phía nam của Lã Tống Phủ, ngoài việc đem đủ số than, còn đem hai cỗ máy hơi nước và một cái lò dự trù, còn có hai người thợ đi cùng, con thuyền này gặp một sự cố nhỏ khi đi qua đảo Đế Vấn, trong đó có một máy hơi nước bị rò hơi nước, nhưng được lập tức sửa kịp thời.

Nếu phải tìm cho ra nhược điểm của con thuyền hơi nước này, nhược điểm lớn nhất chính là nó tiêu hao quá nhiều than, mỗi lần vận chuyển cũng mất tới một tấn than, chính là vì nguyên nhân này, Phạm Ninh khai thác mỏ than ở đại lục nam, xây dựng xưởng than, chủ yếu là để cung ứng cho đại lục nam và đảo mới nam bắc.

Tuy rằng mái chèo cánh quạt vẫn chưa nghiên cứu chế tạo thành công, nhưng Phạm Ninh cũng không thể không thừa nhận, bánh thuyền phối hợp cùng máy hơi nước phát huy tác dụng vô cùng triệt để, sóng to hung mãnh quay cuồng, hai bánh thuyền đưa cả con thuyền đi về phía trước với tốc độ cao, đại lục nam dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Năm ngày sau, con thuyền đã tới Ngô thành phía Tây Nam đảo Can Tương, mà Ngô thành không ở vị trí bờ bắc eo biển như dự tính lúc đầu, ở đó quá nhiều núi, bình nguyên quá ít, không thuận lợi cho canh tác, mà gió lớn thổi quanh năm.

Lúc đầu xem xét nơi đó chủ yếu là để tiện cho việc liên lạc với hai nhà họ Tào và họ Cao ở đảo Nam.

Nhưng hai nhà họ Tào và họ Cao đều đã từ bỏ việc xây thành ở bờ phía nam hẻm núi, ở đó có quá nhiều vịnh, không có lợi cho thuyền vận chuyển, kết quả là bọn họ đặt thành đầu tiên ở góc tây bắc, cũng là trong Kim Vịnh hiện giờ.

Tuy rằng hai tòa thành cách xa nhau vịnh vài trăm dặm, nhưng tương lai sẽ có thuyền hơi nước, thì cũng chỉ mất một ngày đường.

Hai nhà Chu Phạm chiêu mộ một vạn lao công Nhật Bản xây dựng một huyện thành nhỏ chu vi mười sáu dặm ở ven biển, tương đương với chiều dài đông tây và nam bắc mỗi chiều hai cây số.

Hai nhà Phạm Chu và hai nhà Tào Cao đều xuống phía nam cùng Phạm Ninh, Phạm Ninh đem theo hai nhìn hộ dân chuyển tới đại lục nam, mà hai hòn đảo nam bắc mỗi hòn đảo có năm trăm hộ dân mới đến ở, tất cả những di dân này đều là những tá điền hoặc quản sự lâu năm của các gia tộc.

Năm nay tuy rằng biên cương Đại Tống tình hình căng thẳng, phong trào di dân cá nhân lại rất sôi động, năm ngoái sau khi hoàn thành việc mua đất mua đảo nhóm ba trăm hộ dân tư nhân, các gia tộc đều bắt đầu chiêu mộ di dân, hoặc là động viên những tá điền trang đinh của mình, không hề bị ảnh hưởng bởi chiến sự ở phương bắc.

Phạm gia cũng không ngoại lệ, nhóm đầu tiên đến đảo Bắc là do Phạm Thiết Ngưu đem theo vợ con cùng với gần trăm hộ đồng hương tình nguyện di cư ra biển, còn Chu gia lại đem hơn bốn trăm hộ tá điền và người nhà, đó là nhóm di dân ra đảo Bắc đầu tiên.

Con thuyền mà Phạm Ninh ngồi chậm rãi tiến vào cảng biển trong tiếng chuông trầm nơi đây.

Có mười mấy con thuyền lớn nặng vạn thạch đang thả neo trên bến cảng của cảng Ngô thành, chúng tới đây vào hôm qua, nhằm tiếp tế lượng lớn lương thực vật tư cho Ngô thành.

So với bến thuyền của Định huyện của đại lục nam, bến tàu của Ngô thành tương đối náo nhiệt, hơn nghìn lao công Nhật bản đang dỡ hàng, ở phía xa có hàng trăm binh sĩ đang đứng giám sát họ.

Tính đến hiện tại, Ngô thành có năm trăm quân đóng, tuy rằng ít hơn so với con số một ngàn như dự tính, nhưng đây cũng không tính chuyện xấu, một mặt là vì năm trăm người cũng đã đủ, tiếp đến chỉ cần đón đoàn dân của chính Ngô thành đến, vấn đề phòng vệ sẽ dần được giải quyết, có nhiều quân đóng quá áp lực cũng lớn.

Trên bến thuyền, ngoài những lao công dỡ hàng và binh sĩ, những người khác lác đác chẳng có mấy người, có vẻ hoang vu, Phạm Ninh dẫn theo vài tùy tùng từ trên con thuyền lớn bước xuống, chỉ thấy Minh Nhân đem theo vài người chạy như bay đến.

Cuối năm ngoái Minh Nhân với tư cách là bộ đội tiên phong dẫn vài chục người đến đảo Bắc, vợ con của y cũng cùng bộ đội đến, coi như y đã chính thức là hộ dân của đảo Bắc rồi.

- A Ninh, ta còn tưởng mấy ngày nữa đệ mới tới!

Minh Nhân vừa đen vừa gầy, lại giống như được trở lại những ngày tháng đãi vàng ở Côn Châu năm đó, mắt y bỗng sáng lên khi vừa nhìn thấy con thuyền hơi nước ba vạn thạch.

- Đây chính là thuyền hơi nước ư? Thế nào, khi đi trên biển chắc nó mạnh lắm nhỉ!

Phạm Ninh cười nói:

- Quả thực nó nhanh hơn rất nhiều so với thuyền chèo bình thường, điểm chủ chốt là nó được lắp hai bánh xe, khi vận chuyển trên biển, rất khí phách!

Minh Nhân nghe mà miệng chảy cả nước miếng, mặt dày nói:

- Dù sao thì đệ cũng sắp hết nhiệm kì rồi, con thuyền hơi nước này để lại cho bọn ta đi, về sau tiện liên lạc với phía đại lục nam.

Phạm Ninh gật gật đầu:

- Chiếc thuyền này vốn dĩ chính là để cho bọn huynh, ngoài ra, có ba con thuyền hơi nước vạn thạch cũng được cải tạo xong rồi, có lẽ sẽ được đem tới nhanh thôi, bốn con thuyền này sẽ thành đội thuyền tiếp tế bước đầu, đi lại giữa Lã Tống Phủ và đảo Bắc, còn đảo Nam bên đó, các huynh cũng phải giúp đỡ!

Thế lực trên quan trường của hai nhà Cao Tào rất lớn, nhưng lại rất yếu ở lĩnh vực hàng hải, hoàn toàn dựa vào tiếp viện của thuyền nhà họ Phạm, Phạm Ninh rất lo cho bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment