Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 907 - Chương 904

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 904
 

- Tình hình của đảo Nam thế nào?

Phạm Ninh lại hỏi.

Thành trì của đảo Nam được xây dựng cải tạo ở đối diện eo biển, gọi là Tống thành, cách Ngô thành không đến trăm dặm, cũng là chu vi mười sáu dặm, bọn họ tuyển mộ năm nghìn lao công Nhật Bản hỗ trợ xây thành, do sức lao động không đủ dẫn đến tiến độ xây thành khá chậm, đến giờ mới xây được một nửa.

- Hôm qua Tào Phẩm Quốc đã đem mấy con thuyền đến chỗ chúng ta mượn gạch, gạch bọn họ xây thành không đủ, ảnh hưởng đến tiến độ, ta đã cho bọn họ mượn tất cả số gạch còn lại, ta đoán phải hai tháng nữa mới có thể xây xong thành trì.

- Tam thúc đâu?

Phạm Ninh không thấy bóng dáng Phạm Thiết Ngưu.

- Dẫn mọi người đi trồng ruộng rồi, vào thành trước thôi!

Phạm Ninh gật đầu, Minh Nhân cùng Phạm Ninh đi về phía Ngô thành.

Ngô thành chỉ cách biển vài dặm, nằm ở sau lưng một dãy núi thấp, Phạm Ninh leo lên tường thành, dõi mắt trông về phía xa, bọn họ từ trên cao nhìn xuống, phía Nam là dãy núi thấp và biển sâu màu xanh thẫm, phía Bắc lại là một bình nguyên màu mỡ mênh mông vô bờ, có vài dòng sông nhỏ từ phương Bắc uốn lượn chảy đến, giống như những dây đai ngọc xuôi trên vùng quê, ở xa hơn nữa chính là đỉnh núi Egmont tuyết trắng, một tòa núi lửa không hoạt động hình nón, ngoại hình rất giống núi Phú Sỹ, người dân lấy tên Phạm Ninh đặt cho nó cái tên núi Ninh.

Đặc sắc nhất chính là rừng rậm nơi đây, đều không lớn, từng mảnh rừng tụ lại với nhau, nhưng phía dưới eo sườn núi Ninh lại là rừng phi lao rộng lớn, nước màu xanh ngọc, rừng rậm, thảo nguyên vài đỉnh núi tuyết, đúng là một chốn tiên cảnh vô cùng xinh đẹp và yên tĩnh.

Hơn một vạn hecta đất vùng ven bờ sông đã được khai hoang, cũng giống như đại lục nam, chủ yếu trồng lúa mì và ngô, hầu hết dân chúng trong thành đều đang lao động trên ruộng.

Trong thành đã xây dựng hàng nghìn ngôi nhà ở, theo bản đồ phân bố dân cư, mỗi nhà mỗi hộ đều có khoảng mười mẫu đất, nhà hầu như đều được xây bằng gỗ thông, vật liệu xa xỉ, để duy trì vệ sinh, trong thành xây cống thoát nước, để thoát nước thải ra ngoài thành.

Ngoài ra, có một đặc điểm lớn nhất trong thành, mỗi nhà đều có suối nước nóng, ngay cả nước giếng cũng ấm, cả thành đều có mùi lưu huỳnh.

Bên trong thành không buôn bán gì, chỉ có hai quá rượu và một quá trà, ngoài ra còn có một nhà bán hàng tạp hóa và nhà tắm công cộng diện tích khá lớn.

Phạm Ninh nhìn nhà tắm với kết cấu đơn sơ, không nhịn được cười nói:

- Nhà nào cũng có suối nước nóng, vẫn cần xây nhà tắm ư?

Minh Nhân lắc đầu cười nói:

- Vốn dĩ không định xây, nhưng mà mọi người đều yêu cầu, nên đã xây, buổi tối đàn ông họ thích đến đây ngâm mình tắm và uống rượu.

Nói đến đây, Minh Nhân cẩn trọng hỏi:

- Theo đệ, trong thành có cần mở hai kỹ viện không?

Phạm Ninh lắc đầu:

- Nhân khẩu quá ít, đều là bà con thân thiết, mở kĩ viện không tốt, nếu như quân đội có nhu cầu, có thể đến Tam Phật Tề quốc tuyển một vài người kinh doanh nghề này, ngoài ra đến Nhật Bản tuyển một đội thiếu nữ trẻ, cần phải nhanh.

- Chu Lâm đã đi từ lâu, có lẽ sắp về rồi.

- Còn bọn thổ dân nữa!

Ánh mắt của Phạm Ninh trở nên sắc sảo:

- Chẳng nhẽ mấy tháng nay không xuất hiện lần nào ư?

Bốn tháng trước, một lao công đốn củi người Nhật bị mất tích, binh sĩ tìm kiếm khắp nơi, mấy ngày sau, họ tìm thấy thi thể của lao công này ở ngoài vài trăm dặm, anh ta chẳng may gặp phải bộ tộc ăn thịt người, chuyện này đã khiến mọi người thấy căm phẫn và hoang mang sợ hãi.

Binh sĩ và lao công vẫn luôn tìm kiếm, nhưng từ đầu đến cuối không phát hiện bất kì dấu tích gì, quân đội chỉ có thể thông báo người lao công này gặp phải cá sấu, thế mới bình ổn được nỗi hoang mang của mọi người.

Nhưng Phạm Ninh lại được báo cáo thật, đầu người lao công đó bị chặt đứt bởi vũ khí sắc bén, chứ không phải bị thú hoang cắn chết, việc khiến hắn lo lắng nhất đã xảy ra, đảo mới này vẫn còn thổ dân.

Minh Nhân trầm ngâm một chút nói:

- Chúng ta có một suy đoán, chỉ là không xác thực được.

- Huynh nói đi!

- Người lao công Nhật Bản đó được phát hiện ở ven biển, trong vòng ba mươi dặm gần đây không tìm thấy bất kì tung tích nào của loài người, điều này không hợp lí, vậy thì chỉ còn lại một khả năng.

- Bọn họ từ dưới biển lên, lại biến mất trên biển.

Minh Nhân gật đầu:

- Ngoài điều này ra, chúng ta không nghĩ ra khả năng nào khác, hơn nữa…

- Hơn nữa cái gì?

- Hơn nữa chúng ta hoài nghi, thổ dân đến từ đảo Nam, hôm qua Tào Phẩm Quốc nói với bọn ta, mấy hôm trước có người ở eo vịnh đảo Nam có nhìn thấy thuyền độc mộc.

- Để ta xem bản đồ!

Phạm Ninh đi theo Minh Nhân đi vào phòng nghị sự, Ngô thành không có quan nha, chỉ có một hội nghị sự trưởng lão, việc triệu tập người do hai nhà Phạm Chu lần lượt thay nhau làm, hiện tại người triệu tập hội nghị sự chính là Phạm Thiết Ngưu.

Minh Nhân lấy ra một bức bản đồ trải trên bàn, đây là bản đồ eo vịnh phía bắc đảo Nam nhà họ Tào vẽ, Phạm Ninh chú ý đến eo vịnh, nếu như ở eo vịnh phát hiện ra thuyền độc mộc, vậy thì có hai khả năng, một là vượt qua eo biển đến, một khả năng khác là đối phương đã lập căn cứ ở giữa eo vịnh.

Phạm Ninh trầm tư thật lâu, nói với Minh Nhân:

- Mau tìm Ngô Chỉ huy sứ đến đây cho ta!

***

Vốn dĩ Phạm Ninh chỉ dự định tuần tra ở Ngô thành ba ngày liền trở về Đại Tống, nhưng bóng ma của bọn thổ dân luôn vất vưởng trong đầu hắn, nếu như không xử lí tốt chuyện này, làm sao hắn có thể yên tâm trở về Đại Tống.

Chuyện này chỉ dựa vào một mình đảo Bắc thì không được, phải liên kết Nam Bắc, ngay sau đó Phạm Ninh liền để Minh Nhân đến đảo Nam gửi thư, may mà đảo Bắc có vài con thuyền tiếp viện lớn, liền lấy làm thuyền chiến.

Dưới sự chỉ huy của Phạm Ninh, một nghìn năm trăm binh sĩ tập hợp tại doanh trại quân đội Tống thành đảo Nam, mười mấy tướng lĩnh tâp hợp trong doanh trại lớn.

Phạm Ninh treo một tấm bản đồ, nói với mọi người:

- Có một loạt đảo nhỏ tại khu vực gần eo biển ở phía đông bắc của đảo Nam, trong đó có một đảo diện tích khoảng mười dặm, trong eo vịnh địa hình phức tạp, thích hợp cho việc ẩn náu, ta nghi ngờ một vài thổ dân trốn trong eo vịnh, bọn họ có lẽ đã phát hiện ra chúng ta, cho nên không dám tùy tiện lên đảo, nhưng mối nguy hiểm từ những thổ dân này rất lớn, bọn chúng thể hiện dũng khí thông qua việc ăn thịt người, một người lao công đã gặp nạn, chúng ta không cho phép bọn chúng tồn tại, bắt buộc phải tiêu diệt chúng.

Chu Thông - Chỉ huy sứ của đảo Nam hỏi:

- Xin hỏi Kinh Lược Sứ, những thổ dân này từ đâu đến? Hay thực chất chính là cư dân ở đây?

Phạm Ninh lắc đầu:

- Bọn chúng không phải cư dân nơi này, bọn chúng đến từ những đảo ngoài biển xa, bọn chúng thông thường là những người thất bại trong cuộc đấu tranh giữa các bộ lạc, vì thế bọn chúng rời hải đảo tìm chỗ khác trú ngụ, bọn chúng đến đảo Bắc hoặc là đảo Nam, nếu như bọn chúng truyền thông tin đi ra ngoài, vô số thổ dân sẽ đổ xô tới, chỉ có tiêu diệt triệt để mới có thể diệt trừ hậu hoạn.

Bình Luận (0)
Comment