Nói tới đây, Phạm Ninh cao giọng nói:
- Bây giờ ta yêu cầu các ngươi nghe mệnh lệnh, đi theo ta đi tiêu diệt những bọn thổ dân ăn thịt người này.
Các tướng đều cúi mình hành lễ:
- Nguyện dốc sức lực vì Sứ quân.
Phía đông bắc đảo Nam có hơn hai mươi đảo, giống như đời sau đảo Mao Đức, đảo Huynh Đệ, đảo Bội Bình vân vân, trong đó đảo lớn nhất tên là đảo Arapawa, diện tích khoảng bảy mươi lăm ki-lô- mét vuông, rừng cây trên đảo tươi tốt, tứ phía rất nhiều đá ngầm.
Buổi sáng ngày hôm nay, vài con thuyền độc mộc bơi ra từ phía một góc đá ngầm, mỗi con thuyền có hai người, đều là những người đàn ông trần truồng, làn da ngăm đen, tướng mạo hung ác, tóc xõa rũ ra phía sau lưng.
Một người chèo thuyền, một người tay cầm chiếc giáo đất được gọt vô cùng sắc nhọn, mắt nhìn chằm chằm xuống mặt biển, đột nhiên vung giáo, một con cá lớn bị xuyên thủng cả thân, nổi trên mặt nước, hai người thổ dân đều hưng phấn cười ha hả.
Đây là một chi bộ lạc thổ dân đến từ quần đảo phía đông bắc, có khoảng hơn mấy chục người, đúng như lời Phạm Ninh nói, bọn chúng thất bại trong cuộc chiến tranh giành đảo của các bộ lạc, ba mươi mấy người đàn ông dẫn theo mười mấy phụ nữ và trẻ nhỏ ngồi trên chiếc thuyền độc mộc tháo chạy đến đây, hai tháng trước xuyên qua eo biển, vốn dĩ đổ bộ lên đảo Nam, nhưng bọn họ phát hiện trên đảo có tung tích của con người, liền không dám lên đảo, trốn ẩn trong một đảo có diện tích lớn nhất trong quần đảo ven biển.
Vào mười mấy ngày trước, bọn chúng lại đến đảo Bắc dò xét tình hình, cũng phát hiện thành trì vừa được bắt đầu xây dựng, để thăm dò được thông tin, bọn chúng bắt cóc một người lao công Nhật, tiếc rằng không làm cách nào để trao đổi giao tiếp được, trong cơn giận, bọn chúng đã giết chết người lao công này, đồng thời xé xác ăn thịt.
Lúc này, thổ dân vẫn còn đang tranh cãi về việc đi hay ở, bọn chúng không biết một tai họa đang lặng lẽ giáng xuống đầu.
Vài con thuyền độc mộc đang bận bắt cá trên mặt biển gió yên biển lặng, đột nhiên có một tiếng nổ lớn ầm ầm từ phía xa vọng lại, tiếng nổ khiến họ kinh khiếp đến ngẩn người, đột nhiên, một con thuyền vô cùng to lớn xuất hiện từ phía vịnh đảo, mấy người thổ dân kinh sợ thất thần, rối rít quay đầu tháo trốn về phía hải đảo.
Cùng lúc này, vài trăm binh sĩ quân Tống từ hai phía đông nam và tây nam ồ ạt lên đảo như giăng lưới đánh giết tới chỗ trú ngụ của bọn thổ dân, mười mấy thổ dân đang bỏ chạy về phía nam gặp phải binh sĩ quân Tống, không chờ đến lúc chúng liều mạng, quân Tống đã cùng lúc giương cung bắn tên, vài trăm cung tên vô tình đã bắn ngã bọn thổ dân.
Ngay sau đó, quân Tống tìm được sào huyệt của bọn họ, vung đao giết vào, thổ dân bị dồn vào đường cùng, tất cả đều bị giết chết, chỉ có bảy tám tên nhảy lên thuyền độc mộc, muốn tháo chạy bằng đường biển, nhưng phía bắc của hòn đảo đã bị bao vây chặt bởi mấy chục chiếc thuyền nhỏ của quân Tống, binh sĩ trên chiếc thuyền lớn đồng loạt bắn tên, tám tên thổ dân cuối cùng trong trận chiến đó rơi xuống nước, làm mồi cho cá.
Trong hơn năm mươi thổ dân chỉ còn lại một thổ dân già, tuy rằng không thông ngôn ngữ, quân Tống dùng tranh vẽ để thẩm vấn, không lâu sau, thẩm vấn đã có kết quả.
Chỉ huy sứ Ngô Thiết báo cáo Phạm Ninh:
- Khởi bẩm Kinh Lược Sứ, đã thẩm vấn xong, chỉ có chi thổ dân này đến đảo nam, không còn thổ dân nào khác, chính bọn chúng giết chết người lao công.
- Bọn họ từ đâu tới?
- Bọn họ cũng không biết, đi thuyền hơn hai mươi ngày trên biển mới đến được đây.
Trong lòng Phạm Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, việc bọn thổ dân này xuất hiện là chuyện ngoài ý muốn, hoặc là bọn chúng phát hiện ra đảo Bắc và đảo Nam, khi quay về đón người lại tung tin tức, như thế mới thổ dân mới bắt đầu lần lượt di chuyển về phía nam.
Điều này đương nhiên chỉ là đoán, dù sao chăng nữa, vấn đề báo động trước mắt đã được giải quyết, tạm thời không cần lo lắng sự ảnh hưởng của bọn thổ dân.
Phạm Ninh ở lại trên đảo Bắc thêm hai ngày, sau đó khởi hành trở về Đại Tống.
Mồng bốn tháng mười, trên đường đi sau khi tiếp thêm nước và than, con thuyền lớn của Phạm Ninh cuối cùng đã trở về Tuyền Châu, người nhà vui mừng khôn xiết, cuối cùng đã được đoàn tụ với gia đình sau gần một năm xa cách.
Phạm Ninh nghỉ ngơi ở nhà tròn năm ngày, sau đó mới đến Quan Phủ Kinh Lược Sứ hải ngoại.
Cách quan viên từ nhậm phương thức có hai loại, loại một là bàn giao ở kinh thành, loại hai là quan mới nhậm chức, trực tiếp giao nhận tại quan nha, Phạm Ninh thuộc kiểu sau, hắn ở ngoài biển, cũng không biết khi nào quay về, nửa cuối tháng chín triều đình đã hạ lệnh miễn nhiệm, bổ nhiệm phó sứ Lí Mộ làm quan chủ Kinh Lược Sứ hải ngoại, do Tri Chính Đường phụ trách, đồng thời bãi nhiệm chức quan Kinh Lược Sứ của Phạm Ninh, vào kinh có bổ nhiệm khác.
Bản thân không còn chức quan ở Tuyền Châu, cũng không biết là nhẹ nhõm hay mất mát, Phạm Ninh chỉ thấy trong lòng trống rỗng, thời gian bốn năm chín tháng, cuối cùng hắn cũng bước đầu xây nên hình ảnh Đại Tống ngoài biển, trong lòng hắn có chút không nỡ.
Đương nhiên, việc kinh lược Nam Dương của hắn cũng có điều tiếc nuối, Đại Tống từ đầu chí cuối vẫn không thể đặt chân đến mảnh đất hơn một trăm ki-lô- mét vuông phía đông đảo Java và quần đảo Irian, chỉ có thể để cho đời sau thôi.
Chu Bội tiễn trượng phu ra khỏi cửa phủ cười nói:
- Ý là chúng ta sắp về kinh thành có phải không?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Đầu tiên hãy để bồ câu đưa thư tới dì nhỏ nhờ dì ấy thay chúng ta thu xếp nhà cửa, đợi khi chúng ta đến kinh thành, là có thể vào ở luôn.
- Vậy nhà ở Tuyền Châu thì làm sao?
- Nhà ở Tuyền Châu không cần bán, tạm thời cứ để đó, sau này khi đến đảo Can Tương trung chuyển ở Tuyền Châu sẽ có chỗ trú chân nghỉ ngơi.
Chu Bội gật đầu, hành lí của bọn họ đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi trượng phu về, cả nhà có thể cùng vào kinh.
- Vậy chàng về sớm nhé, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Phạm Ninh cười, quay người lên ngựa:
- Vậy ta đi đây!
Chu Bội vẫy tay chào từ biệt trượng phu, mắt nhìn hắn đi về phía quan nha, nàng ta quay đầu nhìn ngôi nhà lớn, bọn họ sống ở đây gần năm năm, cuối cùng phải trở về kinh thành rồi.
Phạm Ninh đến quan nha, Lí Mộ ra tiếp đón, cúi người hành lễ:
- Một năm nay Sứ quân vất vả rồi!
- Chúc mừng Lí huynh thăng chức!
Lí Mộ đã từ tòng tứ phẩm thăng lên chính tứ phẩm Thừa Tuyên Sứ, phụ trách việc kinh lược hải ngoại.
Y cũng không thăng làm hải ngoại Kinh Lược Sứ, mà đảm nhiệm Tri Sự Kinh Lược hải ngoại, điều này có nghĩa là y không phải trực tiếp báo cáo công việc với Thiên Tử, mà đổi thành phụ trách báo cáo với Tri Chính Đường.
Đây cũng chính là thỏa hiệp mà năm ngoái Tri Chính Đường và Tào Thái Hậu đã đạt được, sau khi nhiệm kì của Phạm Ninh kết thúc, Phủ Kinh Lược hải ngoại sẽ do Tri Chính Đường quản lí, chức Kinh Lược Sứ hải ngoại cũng chỉ là chức trên danh nghĩa, thông thường do hoàng tộc ở kinh thành đảm nhận, tri sự Kinh Lược Phủ mới là chức thực.
Lí Mộ cười đau khổ một tiếng, việc tước quyền lớn nhất của tri sự Kinh Lược Phủ hải ngoại chính là tước mất quân quyền, quyền đề cử quan viên hải ngoại cũng không còn nữa, hơn nữa bị kìm kẹp bởi Tri Chính Đường, quyền hạn đã bị giảm đi rất nhiều, cũng chẳng có cách nào, Phạm Ninh là quan lớn đảm nhiệm chức nhỏ, lại có sự hậu thuẫn của Thái Hậu, có quyền lớn, quyền của bản thân y hiện tại mới là chuyện theo lẽ thường.