Y mời Phạm Ninh vào đại đường, Phạm Ninh cười nói:
- Cử hành nghi thức bàn giao chức vụ thôi! Ta liền nhẹ nhõm rồi.
Lý Mộ liền bày hương án, hai người cử hành nghi thức giao chức, lúc này Phạm Ninh mới hoàn toàn bỏ chức ở Phủ Kinh Lược.
Phạm Ninh vào quan phòng của mình, ba người phụ tá của hắn đều đã nhận chức quan, căn phòng ấy vẫn giống như lúc hắn rời đi vào năm ngoái, trên mặt bàn có một lớp bụi mỏng, Phạm Ninh ngồi vào chỗ của mình một lát, trong lòng vô cùng bùi ngùi xúc động, thời gian năm năm đã trôi qua, bản thân hắn ngồi ở đây cũng chẳng được bao lâu, phần lớn thời gian đều bận rộn bôn ba ngoài biển.
Lúc này, một người giúp việc đứng ngoài cửa bẩm báo vào:
- Tô tri châu có việc gấp cần gặp!
Đó là Tô Lượng đã đến, Phạm Ninh gật đầu:
- Mời y vào!
Phạm Ninh nghe vợ hắn Chu Bội nói, Tô Lượng cũng đã hết nhiệm kì, sẽ vào triều đảm nhiệm Lễ Bộ chủ khách Ti Lang trung, thăng chức làm đại phu Triều Tán, cũng chính thức lên làm quan tòng ngũ phẩm, năm ngoái Lý Đại Thọ đảm nhận Thái Thường Thiếu Khanh, cũng là quan tòng ngũ phẩm, hai người họ đều leo lên bậc ngũ phẩm rồi.
Một lát sau, Tô Lượng rảo bước đi vào, vừa bước vào phòng liền nói:
- Đi uống một chén, ta nói cho huynh một tin tức quan trọng.
- Nhất định phải thừa nước đục thả câu, đi thôi!
Phạm Ninh đã không còn việc gì ở Phủ Kinh Lược, bèn đi uống một chén, nghe ngóng tình hình.
Hai người tới quán rượu Tân An gần sông Tấn, ngồi ở tầng hai có thể nhìn thấy rõ phong cảnh trên mặt sông, thuyền bè không ngừng lui tới lui lại như thoi đưa.
Người hầu bàn đem rượu và thức ăn lên cho hai người, Tô Lượng giành lấy hũ rượu, rót đầy chén rượu trước mặt Phạm Ninh, hỏi một cách quan tâm thân thiết:
- Có tin tức gì về chức mới không?
Phạm Ninh lắc lắc đầu:
- Phải thảo luận với triều đình và Thiên Tử xong mới tuyên bố, hiện giờ tạm thời chưa có tin tức gì.
Dừng một lát, Phạm Ninh lại hỏi:
- Thiên Tử chủ chính rồi sao?
Tô Lượng đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi nhỏ:
- Thiên Tử làm chủ triều chính rồi, nhưng Thái Hậu vẫn chưa rút lui.
- Câu này nghĩa là sao?
- Nghe nói là những việc nhỏ Thái Hậu đã giao lại quyền, còn việc lớn, Thái Hậu vẫn là người nắm quyền quyết định cuối cùng.
- Vậy việc gì là việc lớn?
Phạm Ninh lại hỏi tiếp.
- Để ta nói cho huynh một chuyện nhé! Ta cũng chỉ nghe người ta nói, Hàn Kì nhận lỗi từ chức, Thiên Tử không đồng ý, cho rằng việc phòng ngự không tốt ở Hà Bắc không liên quan tới Hàn Kì, nhưng Thái Hậu phê chuẩn Hàn Kì từ chức, Hàn Kì liền không ở lại được nữa.
Phạm Ninh nghe liền hiểu:
- Ý của đệ là, việc bổ nhiệm hay miễn nhiệm của quan lớn từ tam phẩm đều vẫn do Thái Hậu quyết định?
- Đúng thế, còn việc rút tiền từ triệu quan trở lên bắt buộc phải do Thái Hậu phê chuẩn, Tam Ti Độ sai khiến Lưu Khám đem số tiền quản lí biên cương giá một triệu hai trăm quan chia thành hai hạng mục mỗi hạng mục sáu trăm quan, Thiên Tử đã phê chuẩn thi hành, nhưng Lưu Khám không lâu sau liền bị buộc tội và bị bắt vào ngục, Thiên Tử cũng chẳng có cách nào, ngoài ra, việc điều động quân đội với số người từ vạn lính trở lên đều do Thái Hậu giao Hổ phù, quyền nhân sự, quyền tài chính, quyền quân đội đều nằm trong tay Thái Hậu.
Phạm Ninh không nói gì, Thái Hậu cứ tham quyền như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra loạn.
Hắn thở dài trong lòng, lại hỏi:
- Không phải ngươi nói có thông tin quan trọng cần nói với ta sao?
Tô Lượng gật gật đầu:
- Ta nghe một thương nhân Nhật Bản nói, cũng không biết có đáng tin hay không, sứ giả nước Liêu đã đến kinh Bình An rồi.
Phạm Ninh đang cười bỗng đứng hình lại khi nghe thấy tin này, sứ giả nước Liêu đã xuất hiện tại kinh Bình An, lượng thông tin ở đây quá lớn, nhưng điều Phạm Ninh quan tâm là, sứ giả nước Liêu đến bằng cách nào, để qua được biển Kình đến được Nhật Bản, ít nhất cũng cần dùng đến thuyền biển ba nghìn thạch, lẽ nào nước Liêu đã có thể tạo ra thuyền biển ba nghìn thạch rồi ư.
- Chuyện này xảy ra khi nào vậy?
- Mấy ngày trước ta nghe nói như vậy, thương nhân từ Nhật cũng mới đến Tuyền Châu ít bữa, có lẽ là chuyện xảy ra trong năm nay.
Phạm Ninh nhận ra được tính nghiêm trọng trong sự việc này, hắn không biết được khả năng tạo thuyền của nước Liêu hiện tại ra sao, nhưng nếu như đã có thể đến Nhật bản bằng đường biển, vậy thì ít nhất cũng cần con thuyền ba nghìn thạch, nếu như nước Liêu tạo thuyền với số lượng lớn, không chỉ là mối đe dọa lớn đối với sự an toàn của Tuyền Châu, cũng là đe dọa hậu phương của Đại Tống.
Tô Lượng lo lắng nói:
- Nước Liêu vẫn luôn ghen tỵ với lợi ích mà Đại Tống có được từ vùng biển, nếu như bọn họ thành lập đội thủy quân, vậy thì mục tiêu đầu tiên chắc chắn là Côn Châu, nếu để bọn chúng chiếm lĩnh Côn Châu, tâm huyết mà năm đó chúng ta bỏ ra coi như tất cả đều là công cốc.
Phạm Ninh gật đầu, hắn cũng lo lắng chuyện này giống như Tô Lượng, trước mắt không chỉ đơn giản là lo lắng, nhất định phải có hành động.
Hắn trầm ngâm một lát nói:
- Khi nào đệ về kinh?
- Đệ lúc nào về cũng được, đem theo người nhà và thê tử cùng ra Bắc, chủ yếu là muốn đi cùng huynh, bây giờ đang thổi gió Bắc, thuyền buồm không thể đến phía Bắc được nữa.
Phạm Ninh suy nghĩ rồi nói:
- Vừa lúc ta có một con thuyền hơi nước lớn ba vạn thạch, sáng sớm mai chúng ta có thể xuất phát, tối nay đệ cho hành lí lên thuyền trước, sáng sớm mai dẫn người nhà tới cửa sông Tấn rồi lên thuyền, sau đó lại đổi sang thuyền khách ba nghìn thạch ở Dương Châu.
Ngay sau đó Phạm Ninh đi vội về Phủ Kinh Lược, tìm Lí Mộ, không vòng vo mà hỏi thẳng luôn:
- Còn bao nhiêu thủy quân đóng ở Tuyền Châu?
- Khoảng hai vạn người!
- Vậy có bao nhiêu thuyền buồm và thuyền chèo ở Tuyền Châu?
- Thuyền buồm vạn thạch trước mắt có ba mươi chiếc, thuyền chèo hai vạn thạch có mười chiếc.
Phạm Ninh nhẩm tính trong đầu, bốn mươi con thuyền lớn có thể chở một vạn quân, hắn liền không do dự nói:
- Ngươi có thể lập tức phái một vạn quân đến ngay Côn Châu không, ta lo nước Liêu sẽ xuất binh sĩ đến Côn Châu.
Lí Mộ hoảng sợ nói:
- Binh sĩ nước Liêu có đội thuyền rồi ư?
- Hiện không biết tình hình cụ thể, nhưng nước Liêu đã phái sứ giả đến kinh Bình An rồi, điều đó có nghĩa là nước Liêu đã có khả năng dồn binh lực vào Côn Châu, giờ ta rất lo cho sự an nguy của Côn Châu.
Lí Mộ trong lòng cũng lo lắng, y vô cùng khó xử nói:
- Nếu như Sứ quân vẫn còn nhậm chức này thì chẳng có vấn đề gì, quyền của bỉ chức chỉ có thể điều động từ một nghìn quân trở xuống, vượt qua một nghìn phải xin phép viện Xu Mật, vượt quá ba nghìn quân phải xin qua Thiên Tử, vượt quá một vạn phải có Thái Hậu phê chuẩn.
- Vậy nếu có tình huống khẩn cấp thì sao?
Phạm Ninh có phần nổi cáu hỏi.
- Thực ra cũng nhanh, thông qua bồ câu đưa thư, nhanh thì bốn ngày, lâu nhất thì sáu ngày là có hồi âm, chúng ta nếu không dùng binh thường sắp xếp trước.
Phạm Ninh đành chịu, chỉ có thể dùng hệ thống bồ câu đưa thư của Phủ Kinh Lược gửi một thư khẩn cấp cho Thái Hậu và Thiên Tử, thỉnh cầu bọn họ đồng ý lập tức phái viện quân đến Côn Châu, đồng thời muốn bọn họ trao quyền dùng thủy quân đóng ở Trường Giang Dương Châu cho mình.