Phạm Ninh trở về nhà, liền tập hợp người trong nhà lại, nói với bọn họ:
- Tạm thời có biến cố, sáng sớm mai chúng ta xuất phát luôn, đi cùng nhà Tô Lượng, tối nay chúng ta đem hành lí lên thuyền.
- Cha ơi, chúng ta còn quay lại không?
Chân Nhi tiến lên phía trước hỏi.
Phạm Ninh xoa đầu con gái, nói với nó:
- Sau này có cơ hội sẽ trở lại, trên núi chúng ta đã trồng đủ các loại quả hạch, các con thú của con sẽ có đồ ăn, ta sẽ sắp xếp người chăm sóc, con không cần lo lắng.
Chân Nhi chín tuổi rồi, cũng không còn lo lắng như hồi còn nhỏ nữa, nó hiểu chuyện hơn nhiều rồi, gật gật đầu nói:
- Cha, con không lo lắng!
- Vậy thì tốt, đi thu xếp đồ đạc cùng nương, buổi tối ngủ sớm, mai trời chưa sáng chúng ta đã phải xuất phát rồi!
Mọi người ai về phòng người nấy, không chỉ là người nhà, còn có người làm và hộ vệ nữa cùng theo họ về phương bắc, tổng cộng tất cả cũng hơn một trăm người, thêm nhà Tô Lượng và hơn hai mươi mấy người làm nhà hắn, ít nhất cũng phải một trăm năm mươi người, nhưng đối với thyền động cơ hơi nước ba vạn thạch mà nói, số người này là chuyện nhỏ, thuyền của bọn họ chở được ít nhất cũng là một nghìn năm trăm người.
Mọi người thức đêm đem hành lí xếp lên thuyền, ngày hôm sau khi trời chưa sáng, Tô Lượng dẫn theo người nhà đếp tập trung, bọn họ chia ra ngồi ba con thuyền khách ba nghìn thạch đến cửa sông đổi thuyền, người nhà Phạm Ninh bịn rịn từ biệt ngôi nhà Tử Xuyên mà bọn họ sinh sống gần năm năm nay, thuyền đi về phía cửa sông.
Không lâu sau, ba con thuyền lớn đến cửa sông, con thuyền động cơ hơi nước ba vạn thạch được mệnh danh là Can Tương Hạo đã ở đó đợi hồi lâu.
Mọi người lên thuyền lớn, con thuyền hơi nước ba vạn thạch rời khỏi cảng Tuyền Châu, đi về hướng Bắc trong tiếng khèn dài.
Tốc độ của con thuyền lớn rất nhanh, sau bốn ngày, đã đến được Dương Châu, sáng sớm, với thân hình đồ sộ thuyền Can Tương Hạo đã cập bến tại bến tàu số một của nhà họ Chu, Chu Hiếu Lâm vội ra gặp mặt hắn.
Phạm Ninh nói với Chu Hiếu Lâm:
- Người nhà cần đổi thuyền về kinh thành phía Bắc, người và hành lí đều tương đối nhiều, khả năng cần tam thúc sắp xếp ba con thuyền khách ba nghìn thạch, như vậy thúc xem có tiện không?
Chu Hiếu Lâm gật đầu:
- Ta đã sắp xếp cả rồi, cháu không cần lo lắng, thuyền khách ba nghìn thạch có nhiều.
- Có thể dùng động cơ hơi nước không?
Phạm Ninh lại hỏi.
Chu Hiếu Lâm lắc đầu bối rối:
- Động cơ hơi nước mà tam tổ phụ của cháu đưa cho không nhiều, đều lắp đặt trên thuyền lớn vạn thạch cả, con thuyền vào kinh trước kia cũng bị tháo động cơ hơi nước rồi, giờ thuyền khách ba nghìn thạch đều là thuyền dựa vào lực kéo dây.
- Vậy những thuyền vạn thạch động cơ hơi nước đều đã xuất phát rồi ư?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Tạm thời thì chưa, chuẩn bị tập hợp đủ mười con thì mới đem đến đảo Can Tương, con thuyền cuối cùng vẫn chưa lắp ráp xong.
Phạm Ninh chợt vui mừng:
- Trước mắt không cần đến đảo Can Tương vội, ta muốn chưng dụng đi biển Bột Hải.
Lúc này, một gã tướng lĩnh chạy vội chạy tới, khom mình hành lễ với Phạm Ninh:
- Hàn Vọng quản lí đội thủy quân Trường Giang xin gia nhập vào đội của Phạm Sứ quân!
Phạm Ninh tuy giờ đã bãi nhiệm chức Kinh Lược Sứ hải ngoại, nhưng vẫn giữ chức quan trong triều đình, hắn vẫn là đại phu Kim Tử Quang Lộc, tả Tán Kỵ Thường Thị, ngoài ra còn mác Ngự sử đại phu nữa.
- Hàn tướng quân nhận được mệnh lệnh từ triều đình rồi ư?
- Bỉ chức đã nhận được lệnh và Hổ phù của Thiên Tử, tám nghìn thủy quân Trường Giang tùy Sứ quân chỉ huy!
Nói xong, y đem Hổ phù giao cho Phạm Ninh, Phạm Ninh không nghĩ Hổ phù được chuyển tới Dương Châu nhanh như vậy, vậy mệnh lệnh điều binh của Tuyền Châu chắc là cũng tới rồi, điều này thực sự làm hắn rất vui, hắn nhận lấy Hổ phù và nói:
- Quân đóng ở Dương Châu có bao nhiêu?
- Khởi bẩm Sứ quân, Dương Châu có đóng năm nghìn quân, cửa kinh đóng một nghìn quân, ở Giang Hạ có đóng một nghìn quân, Trường Sa đóng một nghìn quân.
Quân ở Giang Hạ và Trường Sa đến không kịp, Phạm Ninh nói với y:
- Ngươi lập tức điều quân ở cửa kinh về Dương Châu, hôm nay phải tập kết ở Dương Châu, bọn ta sẽ ngồi thuyền hơi nước về phía Bắc.
- Tuân lệnh!
Hàn Vọng hành lễ, liền vội vàng đi.
Phạm Ninh quay lại phía Chu Hiếu Lâm nói:
- Thúc điều hết đội thuyền hơi nước về Dương Châu đi.
Chu Hiếu Lâm gật gật đầu, sắp xếp người đi điều thuyền, y tự đi sắp xếp bốn con thuyền khách ba nghìn thạch, lại sắp xếp người chuyển hành lí, y không hứng thú lắm với việc công của Phạm Ninh, nhưng lại rất tận tâm với việc sắp xếp cho người nhà Phạm Ninh về Bắc, ai bảo Chu Bội là cháu gái ruột của y chứ.
Phạm Ninh tiến lên phía trước nói với Chu Bội:
- Ta chỉ có thể đưa cả nhà đến đây thôi, ta phải quay đầu trở về Bắc, xem có thể tiêu diệt thủy quân nước Liêu hay không.
Phạm Ninh thấy mặt thê tử biến sắc, liền vội vàng giải thích:
- Nàng không cần lo lắng, ta đoán bọn chúng vẫn chưa có thủy quân, vẫn đang lắp ráp chế tạo thuyền ở xưởng thuyền.
Chu Bội thở dài:
- Thiếp biết là giờ có nói gì, phu quân cũng sẽ không đổi ý, vậy thì mong phu quân bảo trọng, sớm bình an quay về.
Phạm Ninh áy náy trong lòng, chỉ có thể gật đầu nói:
- Cả nhà yên tâm về kinh đi!
Phạm Ninh lại từ biệt từng người trong nhà, hướng mắt nhìn về phía bốn con thuyền ba nghìn thạch đi xa về phương Bắc, lúc này hắn mới dẫn theo mấy tên tùy tùng cưỡi ngựa về phía doanh trại quân binh.
Phạm Ninh vừa tới doanh trại, chủ tướng Hàn Vọng liền chạy tới nói:
- Thánh chỉ đến, mời Sứ quân tiếp chỉ!
Phạm Ninh trở mình xuống ngựa, vào trong trại lều lớn, chỉ thấy hương án đã được bày xong, một quan viên tuyên chỉ dáng người cao gầy đang ngồi bên trong đợi.
Quan viên thấy Phạm Ninh vào, liến cao giọng nói:
- Ý chỉ của Thái Hậu đã đến, Phạm Ninh tiếp chỉ!
Phạm Ninh tiến lên trước hương án quỳ xuống:
- Thần Phạm Ninh cung nghênh ý chỉ của Thái Hậu!
Quan viên mở thánh chỉ ra cao giọng nói:
- Kinh Lược Sứ hải ngoại Phạm Ninh, đã nhận chức Kinh Lược Sứ hải ngoại được gần năm năm, cần cù chăm chỉ, vì nước quên thân, không màng vinh nhục, có công lớn trong khai thác vùng biển và vùng biên giới, là tấm gương mẫu mực cho quan viên trong triều, bổn cung cho rằng nên khen thưởng chúc mừng, thăng chức lên quan nhị phẩm, phong làm Thái Úy, tham gia chính sự, đảm nhiệm Xu Mật Viện Đồng Tri, khâm thử!
Chính bản thân Phạm Ninh cũng hơi kinh ngạc, phong chính nhị phẩm hắn không lấy làm lạ, dù sao bản thân hắn cũng đảm nhiệm Đại Phu Tử Kim Quang lộc chính tam phẩm đã năm năm rồi, vẫn không thăng chức.
Phong làm Thái Úy cũng không có gì ngạc nhiên, Thái Úy Đại Tống rất nhiều, nguyên hắn quen biết cũng có đến bảy tám người, như Tào Tông, Tào tông, Cao Tuân Phủ, Phan Tấn đều là Thái Úy, Địch Thanh, Chủng Ngạch cũng là Thái Úy, ở Đại Tống, có chút kinh nghiệm lý lịch quân chức có hậu trường bối cảnh, khả năng được phong làm Thái Úy rất lớn.
Nhưng Phạm Ninh không ngờ, Tào Thái Hậu lại phong mình là Tham tri chính sự, năm ngoái Hàn Giáng còn nói với hắn, Tri Chính Đường nhận thấy hắn chưa đủ kinh nghiệm, không ngờ bản thân lại được thăng chức Tham tri chính sự vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, ở đây chắc chắn có phần do bản thân hắn có quan hệ thông gia với nhà họ Tào, Thái Hậu vẫn chưa hoàn toàn giao việc triều chính trả cho Thiên Tử, có chút không danh chính ngôn thuận, bà cần một người phát ngôn thay mình, nên sắp đặt hắn cài vào Tri Chính Đường, cũng là muốn lấy được một phiếu ủng hộ bà ta.