Hàn Kì của Tri Chính Đường đã từ chức, Phú Bật và Văn Ngạn Bác thăng làm Tả Hữu Thừa Tướng, vậy thì chức Tham Tri chính sự của Văn Ngạn Bác liền bị trống, vẫn chưa có ai đảm nhiệm, chỉ đợi bản thân hắn thôi!
Phạm Ninh thầm thở dài trong lòng, lúc này, hắn thực sự không muốn nhận chức Phó tướng, như tự đặt mình trên lò nướng vậy!
Hắn chỉ đành chấp nhận nói:
- Vi thần tạ thánh ân của Thái Hậu!
Quan viên tuyên chỉ lại rút ra một bản chỉ thị viết tay đưa cho Phạm Ninh:
- Đây là chỉ thị viết tay của Thiên Tử, tiểu Phạm tướng công tự xem đi! Ta không tuyên đọc nữa.
Cách xưng "Tiểu Phạm tướng công" đúng là thành sự thật rồi, Phạm Ninh nhận lấy chỉ thị viết tay, là Thiên Tử Triệu Húc bổ nhiệm hắn làm Đại Đô Đốc thủy quân lâm thời, dẫn quân phá hủy năng lực quân sự trên biển của nước Liêu.
Phạm Ninh xem xong thủ dụ, lại hỏi quan viên tuyên chỉ:
- Quan gia nói, những vũ khí hỏa lực đặc chế gửi cho ta hiện giờ đang ở đâu?
- Ở ngay trên bến thuyền, do binh sỹ trông giữ, Phạm tướng công có thể đến kiểm tra bất cứ lúc nào.
Phạm Ninh ngay sau đó liền cùng quan viên tuyên chỉ vội đến bến thuyền, quả nhiên là trên bến tàu, hắn nhìn thấy hai con thuyền hàng do năm mươi binh sĩ trông giữ, quan viên tuyên chỉ bàn giao thuyền hàng cho Phạm Ninh, ông ta dẫn theo binh sĩ rời khỏi Dương Châu.
Một con thuyền hàng chứa đầy dầu hỏa loại mạnh, đây là dầu hỏa quân Tống luyện chế, đã loại bỏ đi rất nhiều tạp chất, được dùng trong những cửa hàng bán dầu loại mạnh, khả năng đốt cháy cực tốt.
Còn thuyền còn lại thì chứa đầy những hòm gỗ lớn.
- Quái lạ, hòm gỗ này ít nhất cũng nặng hai lăm ba mươi cân.
Chu Long dồn sức khênh một hòm gỗ từ bên trong boong chứa hàng ra ngoài:
- Sứ quân, đây sẽ là gì nhỉ?
Tuy rằng Thiên tử không nói rõ trong thủ dụ, nhưng Phạm Ninh cũng có thể đoán được đây là vật gì.
- Nếu ta đoán không nhầm, đây chính là vũ khí bí mật mà chúng ta đánh bại Tam Phật Tề.
- Lẽ nào là thiết hỏa pháo?
- Chắc là vậy!
Phạm Ninh dùng côn nạy một tấm gỗ ra, một quả thiết pháo đen sì sì lộ ra trước mặt bọn họ, hình thù của nó giống hệt một quả bí đỏ lớn.
- Đếm xem có bao nhiêu?
Chu Long và Chu Hổ nhảy vào khoang thuyền, một lát sau bước ra nói:
- Khởi bẩm Sứ quân, có tất cả năm mươi hòm!
Phạm Ninh quay đầu sang nói với một vị tướng lĩnh:
- Bảo binh sĩ khiêng hết hòm gỗ vào chủ thuyền Can Tương hạo.
- Tuân lệnh!
Vào tối hôm đó, sáu nghìn thủy quân đã lên thuyền động cơ hơi nước đi về phương bắc, thuyền Phúc Kiến vạn thạch thông thường chỉ có thể trở khoảng năm trăm binh sĩ, nhưng thuyền có động cơ hơi nước không cần người chèo, lượng người chở được cũng nhiều hơn, số lượng binh sĩ được chở đạt đến khoảng tám trăm người.
Mười cỗ thuyền hơi nước lớn chở được sáu nghìn người cũng không có gì là lạ.
Ngoài chở binh sĩ, trong khoang thuyền của mười cỗ thuyền hơi nước còn chất đầy than cốc, đủ để đảm bảo cả hai lượt đi về giữa Dương Châu và Côn Châu.
Nhưng binh sĩ trong đội thuyền không đến Côn Châu, một vạn quân đóng tại Tuyền Châu đã ngồi thuyền buồm để tức tốc đến Côn Châu chi viện, nhiệm vụ của Phạm Ninh là tìm thấy bến thuyền của nước Liêu hoặc công xưởng lắp ráp chế tạo thuyền và hủy diệt nó một cách triệt để, nhằm diệt trừ khả năng tạo thuyền của nước Liêu.
Trong lòng Phạm Ninh rất rõ, diệt trừ khả năng tạo thuyền của nước Liêu là chuyện không thể, trừ khi giết hết tất cả những thợ đóng thuyền, nếu không thì bọn họ sẽ tiếp tục tạo ra những con thuyền lớn, có điều trì hoãn sự ra đời của đội thủy quân của chúng lại là một kế sách có thể thực hiện được.
Trong đêm tối, đội thuyền chạy nhanh trên mặt biển, đèn lồng lóe sáng, nhằm ra tín hiệu cho những con thuyền phía sau, Phạm Ninh bước ra từ trong khoang thuyền, âm thầm quan sát những con sóng đang cuộn trên mặt biển.
Năm ngoái, hắn đã từng nhắc nhở Triệu Húc, nước Liêu có khả năng bên ngoài thì công khai xây dựng đường cầu, hoạt động bí mật, có vẻ như đang tiến công Hà Bắc, nhưng thực tế lại là ngầm phát triển đội thủy quân, nhằm cướp đoạt lấy nguồn tài nguyên trên biển của Đại Tống, đặc biệt là bạc trắng của Côn Châu và Nhật Bản.
Nhưng rõ ràng là Triệu Húc không để tâm đến lời nhắc nhở của hắn, cho đến hôm nay khi nước Liêu cho sứ giả tới Nhật Bản, Triệu Húc mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, không ngăn cản Thái hậu phong hắn làm Tham tri chính sự, ở đây ít nhiều cũng có ý bù đắp cho hắn.
Từ khi Triệu Húc trao thủ dụ cho hắn, hắn liền cảm nhận được sự lo lắng trong lòng y, y không để mình vào kinh, để mình dẫn thủy quân về phương bắc luôn.
Có điều Phạm Ninh còn nghĩ đến một khả năng khác, hoặc là nước Liêu tạm thời vẫn chưa có ý đánh vào Côn Châu, chúng phái sứ giả cũng có khả năng chỉ là để thiết lập mối quan hệ thương mại mậu dịch chính thức với Nhật Bản giống như Đại Tống.
Nước Liêu rất có khả năng sẽ bán lượng lớn vũ khí, ngựa chiến cho Nhật Bản, đổi lấy bạc trắng của Nhật, điều này là không còn gì phải thắc mắc, đây là thứ nước Liêu có thể bỏ ra, cũng là thứ Nhật Bản cần nhất, tương lai sẽ liên kết với Nhật Bản đánh Côn Châu và thành Thu Điền, buộc nước Nhật vào với chúng, biến Nhật trở thành một Tây hạ thứ hai.
Phạm Ninh khẽ cười, nếu quả thực là như vậy, vậy thì thú vị rồi đây, nước Liêu dùng thứ mà chúng không có sở trường nhất để đối phó với Đại Tống, chúng coi đội thủy quân hùng mạnh của Đại Tống là gì cơ chứ?
Không biết nước Liêu đã đầu tư bao nhiêu của cải cho việc chế tạo thuyền, sau khi hắn hủy xưởng thuyền và đội thuyền của nước Liêu, chúng liệu còn năng lực tiếp tục tạo thuyền không.
Khi trời sáng, đội thuyền của Đại Tống đến Lai Châu, ở Lai Châu cũng có một nhánh thủy quân của Đại Tống, khoảng bốn nghìn người, vài trăm cỗ thuyền lớn nhỏ.
Ngay sau đó Phạm Ninh tiếp quản đội thủy quân ở Lai Châu.
Thống lĩnh thủy quân ở Lai Châu tên là Miêu Thuận Lợi, là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, xuất thân là ngư dân ở Lai Châu, ông ta thường cùng phụ thân ra biển đánh bắt cá từ nhỏ, đối với tình hình của biển Bột Hải ông ta sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Trong doanh trại, Phạm Ninh mở một tờ bản đồ ra, đây cũng là đồ Triệu Húc để quan viên tuyên chỉ đem tới, là thứ triều đình cất giữ, là bản đồ phân bố lắp ráp thuyền vùng Liêu Đông từ thời triều nhà Đường cho đến thời Ngũ Đại.
Tấm bản đồ này vô cùng có tác dụng thực tiễn, việc tạo thuyền chắc chắn là có truyền thừa, trong thời gian mười năm nước Liêu có thể tạo ra con thuyền lớn ba nghìn thạch, chắc chắn là kế thừa kinh nghiệm tạo thuyền của những vương triều trước.
Phạm Ninh chỉ vào bản đồ nói:
- Sau Trung Đường, vùng Liêu Đông chủ yếu có ba nơi chế tạo thuyền, một là cửa sông Nhu Hà của Lư Long, đây là công xưởng tạo thuyền của triều đình, thứ hai là vùng gần sông Liêu Khẩu, có điều hai nơi tạo thuyền này đều đã bị dẹp hơn hai trăm năm rồi, khi nước Liêu chiếm lĩnh Yến Kinh, khu vực Yến Kinh ít nhất cũng đã hơn bảy mươi năm không tạo thuyền, để ngăn chặn người Hán tháo chạy về Đại Tống qua đường biển, nước Liêu đã nghiêm cấm tạo thuyền ra biển, tính đến giờ cũng đã một trăm bảy mươi năm rồi, người Hán ở khu vực Yến Kinh có lẽ vẫn còn khả năng luyện kim, còn lĩnh vực tạo thuyền thì chắc chắn không có thợ chuyên lĩnh vực này rồi.